Chương 17: Máu

47 7 1
                                    

''Jeongyeon!!''

''Jeongyeon?!''

Cả nhóm Mina lao vào trong nhà Jeongyeon. Trông họ bây giờ rất mệt mỏi vì vẫn chưa được nghỉ ngơi, họ phải bay về lại Hàn Quốc để kiếm Jeongyeon, họ đang rất lo lắng cho cô.

Họ đã nhiều lần liên lạc với cô nhưng cô không trả lời càng khiến họ lo lắng hơn.

''Jeongyeon!'' Momo chạy về phía căn phòng của Nayeon và Jeongyeon và thấy một cô gái đang ngồi khóc dưới sàn.

Jeongyeon ngồi dưới sàn ôm lấy đầu gối. Cô đã ngồi bất động ở đây từ lúc Nayeon rời đi.

''Jeongyeon'' Momo chạy tới ôm chặt cô vào lòng.

Jeongyeon chỉ biết khóc, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình kể cả những người bạn thân có mặt ở đây. Cô thậm chí còn không đáp lại cái ôm của Momo.

Dahyun ở phía sau xoa lưng an ủi cô trong khi những người còn lại chỉ đứng nhìn cô đầy lo lắng.

Mina rất muốn khóc trong giây phút đó nhưng nàng không thể làm được...Dù đau lòng khi nhìn thấy người mình yêu như thế này, nàng chỉ muốn mình mạnh mẽ để đối mặt với cô và khóc đối với nàng là không thể.

Họ nghe thấy tiếng Chaeyoung hét lên đầy kinh ngạc khiến mọi người nhìn cô ấy chỉ trừ Jeongyeon. Chaeyoung che miệng và mở to mắt nhìn về một hướng nào đó.

''Chaeyoung, làm sao vậy?'' Tzuyu lo lắng hỏi rồi nắm lấy tay người yêu mình.

''N-Nhìn đi...'' Chaeyoung đưa đôi tay run rẩy chỉ về phía nào đó và mọi người ngay lập tức nhìn về hướng cô chỉ. 

"Trời ơi!'' Sana hốt hoảng la lên khi nhìn thấy vết máu nhỏ cùng vài cánh hoa nơi Jeongyeon đang ngồi. 

''J-Jeong...Jeongyeon. Hãy nói với tớ những thứ này không phải của cậu đi...Nó không phải là của cậu!'' Momo hỏi cô, cô ấy run lên vì sợ khi mắt bắt đầu đỏ lên.

''Jeongyeon'' Tzuyu quỳ xuống bên cạnh Momo rồi ôm vai Jeongyeon để cô đối mặt với mình.

''Cái này không phải của cậu đúng không? Phải vậy không Jeongyeon?'' Tzuyu tuyệt vọng hỏi. Jihyo kéo cô ra khỏi Jeongyeon. Mọi người ở đây không ai muốn mất đi cô cả. Khi Mina mắc phải căn bệnh này đã là quá sức chịu đựng đối với họ, còn tệ hơn nếu trong số nhóm bạn ở đây lại có thêm người mắc phải căn bệnh quái ác này!

''N-Nayeon...tớ...tớ cần nói chuyện với c-cô ấy!'' Jeongyeon nói, ngay cả sức lực cũng không còn để la lớn. Khóc cả ngày khiến cổ họng cô khô khốc và đau rát.

Dahyun lắc đầu hoài nghi nhìn cô đứng lên. Cô thực sự rất hận em họ của mình.

''N-Nayeon...'' Jeongyeon đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của Momo và định chạy ra ngoài nhưng họ đã giữ cô lại.

''Jeongyeon đừng!" Sana vừa nói vừa lắc đầu khuyên cô.

Momo vẫn không thể bình tĩnh để đứng vững vì cô thấy thương cho người bạn của mình. Dahyun đỡ cô đứng dậy sau đó an ủi cô để cô bình tĩnh lại.

"Jeongyeon" Mina nói với giọng nhẹ nhàng và dịu dàng nắm lấy tay Jeongyeon để cô quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng.

Jeongyeon cũng quay lại nhìn nàng. Ánh mắt của Mina đầy sự ấm áp và an ủi. Cô liền ôm lấy nàng mà òa khóc. Cô vùi mặt vào cổ Mina và khóc thật lớn trong khi người sau chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô.

2Yeon × Jeongmi Fanfiction✔ (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ