14

985 113 5
                                    

Tiết trời mùa hè nóng nực đến muốn phát điên. Ban ngày trời đổ lửa lên tới 40 độ, may mắn thì về đêm nhiệt độ sẽ giảm xuống ưu ái lắm thì cho thêm vài đợt gió mát mẻ. Ohm chỉ vừa mới về nhà cách đây không lâu sau khi thất thần đứng mãi tại nơi chia tay người bạn yêu quý ấy vậy mà giờ lại chạy vội ra khỏi nhà trong sự ngỡ ngàng của em trai. 

Ohm biết Nanon chỉ là về nhà của mình thôi nhưng không ngăn được sự mất mát cùng lo lắng trong lòng. Ohm cũng biết cậu không hòa hợp với gia đình và đặc biệt nhìn thấy những vết thương trên người cậu Ohm lại càng không muốn để cậu về đấy. Về đến nhà Ohm như người mất hồn đi thẳng vào phòng dù Thai, em trai anh, đã rất nhiều lần ý ới gọi cũng chẳng để ý. Nằm xuống chiếc giường ngập tràn mùi của cậu. Rõ ràng hai người dùng cùng một loại sữa tắm, một loại dầu gội nhưng sao mùi trên người Nanon vẫn khác lắm, nó có mùi thơm riêng biệt khác với Ohm rất nhiều, dễ chịu hơn trên người của anh. Vùi mặt trong lớp vải vóc vẫn vương chút mùi hương ấy anh lại nhớ cậu da diết. Ohm đích thực là bị điên tình rồi, cậu chỉ vừa mới xa anh được chắc tầm hơn tiếng thôi vậy mà đã nhớ nhung điên cuồng dù người ta thậm chí còn chưa đáp lại tình cảm của anh.

Đang chìm đắm trong nỗi nhớ nhung thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng ấy.

"Alo"

Ohm chán nản bắt máy trong khi còn chẳng để ý tới là ai gọi đến. Khi tiếng trả lời chẳng được đáp lại, những gì anh nghe được chỉ là tiếng hít thở nặng nề anh mới dơ máy ra nhìn. Dãy số lạ chẳng được lưu giữ, một linh tính nào đó đánh thức anh làm Ohm vội vàng bật dậy, tay nắm chặt lấy điện thoại.

"Nanon, là cậu phải không?"

Ohm hồi hộp chờ đợi. Anh vừa có chút vui vì cậu gọi nhưng cũng không khỏi lo lắng khi nghe tiếng cậu trong điện thoại không ổn chút nào.

"Ohm"

Ohm tưởng đâu mình đã đợi chờ cả hơn nửa thế kỉ để nhận được lời hồi đáp từ bên kia. Nghe người kia gọi tên mình khóe môi không yên phận mà kéo lên đến gần mang tai.

"Úi Nanon. Cậu về đến nhà chưa? Cậu ổn chứ?"

Ohm chẳng dấu nổi sự vui mừng của mình nhưng tất nhiên vẫn chẳng quên hỏi tình hình của cậu.

"Ổn. Có cậu nên mọi thứ đều ổn rồi."

Hỏn lỏn chỉ vậy nhưng đủ làm trong lòng Ohm như có hàng ngàn con bướm xinh đẹp lởn vởn.

"Tôi đến chỗ cậu nhé."

Chẳng hẳn là một câu hỏi nó dường như chỉ là một câu khẳng định báo trước cho đối phương biết mà thôi. Ohm lập tức đứng dậy và chạy ra ngoài. Địa chỉ chẳng biết nhưng lại cứ cắm đầu chạy một mạch về phía trước, trời thì nóng nhưng trông gương mặt Ohm lại chẳng lấy một nét khó chịu.

Đến ngã tư đường nơi lần trước bắt gặp cậu Ohm mới dừng lại thở hổn hển trước ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh. Khi anh ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nơi đối diện với anh đứng cũng có một người đang khó nhọc thở hổn hển sau khi vừa chạy thục mạng để đến đây. Ánh mắt hai người chạm nhau cũng là lúc chiếc đèn cho người đi bộ chuyển qua màu xanh. Ohm đứng thẳng dậy đi tới phía người kia, tưởng như là đi bộ từ tốn nhưng những sải bước lại dài hơn gần như gấp đôi so với ngày thường. Hai người đứng trước mặt nhau tự động bật cười như hai kẻ ngốc giữa đường phố đông đúc người qua.

(Ohmnanon) Don't wanna be your friendNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ