Chương 5: Không làm vật hi sinh nữa (1)

1.4K 26 0
                                    

Cuối cùng, Phùng Anh Anh luôn có thành tích chạy bộ trong top mười người đứng đầu lại không hoàn thành đúng thời gian, còn Nhiếp Nhiên trước giờ luôn đội sổ thì lại lần đầu tiên về đích đúng giờ.

Hai người đối ngược nhau, vô hình trung càng làm nổi bật lên sự thất bại của Phùng Anh Anh.

Vì thế, khi cô ta đi tới trước mặt Phương Lượng, Phường Lượng nghiêm mặt nói: "Phùng Anh Anh, em không hoàn thành đúng thời gian, dựa theo chính lời em nói, lại phạt thêm 3km nữa, lập tức chấp hành!"

Cảm nhận sự đau đớn nhẹ truyền tới từ mắt cá chân, Phùng Anh Anh giải thích: "Đó không phải em nói, là Nhiếp Nhiền...".

Phương Lượng cao giọng cắt ngang lời giải thích của cô ta, "Là quân nhân mà lại ngang nhiên lật lọng, phạt thêm 2km! Tổng cộng 5km, em và Nhiếp Nhiễn cùng nhau chạy!" Phùng Anh Anh nhìn gương mặt lạnh lẽo dọa người của vị giáo quan trước mắt, nghĩ tới lần trước chỉ vì cãi nhau mà bị phạt chạy đến 5km, cuối cùng cô ta cắn chặt răng đi qua bên kia.

Phùng Anh Anh phẫn nộ đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giỏi lắm, dám tính kế tôi!" Nhiếp Nhiên mỉm cười, tỏ vẻ không sao cả: "Một người chạy thì buồn mà, dù thế nào cũng phải tìm người chạy cùng chứ." "Tìm người chạy cùng? Ha, cậu cũng không cẩn thận mà nghĩ cho kĩ, cái giá của việc chạy cùng này cậu có gánh nổi hay không à!" Lời của cô ta có ý đe dọa rõ ràng, nếu là Nhiếp Nhiên của trước kia chắc chắn sẽ sợ đến mức hai mắt đỏ hoe rồi xin lỗi rối rít, nhưng..

Nhiếp Nhiên bây giờ không phải là Nhiếp Nhiên đó nữa

Cô ngẩng đầu lên một góc bốn mươi lăm độ, cảm thán một câu: "Có lẽ đúng như cậu nói, đầu óc tôi bị nước làm cho hỏng rồi." Phùng Anh Anh tức đến nổ phổi, "Cậu!" Cô ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói chuyện với Nhiếp Nhiên thì chắc chắn sẽ hạ thấp chỉ số thông minh của mình, bèn lập tức đẩy nhanh tốc độ chạy về phía trước

"Ơ này, cậu chạy nhanh như thể làm gì, dù sao thì chắc chắn cậu sẽ không phải về cuối cùng đâu." Nhiếp Nhiên ở phía sau nói một câu chẳng khác nào đâm đúng chỗ đau của Phùng Anh Anh

Cô ta luôn đứng trong top mười người về đích đầu tiên, đã bao giờ về cuối cùng đâu chứ

Phùng Anh Anh quay đầu trừng mắt tức tối với Nhiếp Nhiên, sau đó lại đẩy nhanh tốc độ, muốn cách xa cô một chút

Cũng không biết tại sao, hôm nay Nhiếp Nhiên hình như bị mất não thật rồi, cô cứ luôn chạy bám sát phía sau không rời khiến cô ta càng căm tức hơn

Phùng Anh Anh dùng hết toàn lực chạy về phía trước, hoàn toàn không để ý vết thương vẫn còn đang nhức nhối trên chân mình

Đến tận khi chạy xong, cô ta dừng lại thở hổn hển nhìn Nhiếp Nhiên bị mình bỏ xa một đoạn, cười đắc ý.

Nhưng cô ta đã nhanh chóng không thể tiếp tục cười được nữa, bởi vì vết thương vốn chỉ hơi đau trên chân liền trở thành đau không thể chịu đựng nổi, thậm chí bàn chân cũng không đặt xuống mặt đất được nữa.

Cô ta ngồi xổm xuống tháo giày, thấy mắt cá chân của mình đã sưng phồng như cái bánh bao, da bên ngoài cũng chuyển thành màu tím đen rất đáng sợ.

"Tôi nhớ hình như lần trước cậu bị tội vặn chân mà, giờ lại bị đau thêm còn cố chạy, vết thương sẽ càng trầm trọng hơn, cậu có chắc cậu còn tiếp tục tham gia huấn luyện được không thế?" Không biết Nhiếp Nhiên đã hoàn thành bài chạy của mình và đến bên cạnh cô ta từ lúc nào, cô nhìn chân cô ta, lạnh lùng hỏi.

Phùng Anh Anh giờ khắc này có ngu ngốc mấy cũng hiểu ra được, trong mắt cô ta tràn ngập tức tối và oán hận: "Thì ra cậu đã tính toán hết thảy! Muốn tôi không thể tiếp tục tham gia huấn luyện nữa, có đúng không?"

Thật sự là không phải! Vốn dĩ Nhiếp Nhiên muốn làm cho cái chân này của cô ta hỏng hẳn cơ, thế nhưng vì thân thể không có sức lực, luôn không có cách nào vượt qua cô ta, thế nên đành phải đánh vào tính hiếu thắng của cô ta, khiến cô ta chạy nhanh hơn, chân sẽ càng bị thương nặng hơn.

"Sao lại thế này?" Phương Lượng từ xa nhìn thấy Phùng Anh Anh ngã xuống mặt đất thì đi tới

Nhiếp Nhiên đứng thẳng người, nói: "Báo cáo giáo quan, mắt cá chân của Phùng Anh Anh bị sưng lên ạ!"

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ