Chương 104: Trong lúc cấp bách có núi băng cứu nguy

691 6 0
                                    

Ánh trăng dịu dàng, trong ngõ nhỏ yên tĩnh tới mức không có bất kỳ một âm thanh nào.

Nhiếp Nhiên đi xuyên qua con ngõ rất nhanh và nhẹ nhàng không ngờ tới khúc rẽ nhìn thấy một người đàn ông mặc cảnh phục đang nghiêng người đứng trong góc đái bậy

Đáng chết! Hơn nửa đêm rồi, sao nơi này còn có người chứ!

Nhiếp Nhiên âm thầm kêu không ổn, bước chân dừng lại, vội vàng xoay người đi ngược lại, nhưng không ngờ vẫn bị viên cảnh sát kia nhìn thấy

Viên cảnh sát kia vốn dĩ chỉ thấy một bóng người đảo qua, còn tưởng rằng là ma nên sợ tới mức giật mình, suýt chút nữa tè cả ra quần

Nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng mỏng manh kia, anh ta vội vàng kéo khóa quần, quát lên, "Đứng lại!"

Lúc này, Nhiếp Nhiên còn chưa kịp nhấc chân rời đi thì đã bị gọi lại.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó tiếng của viên cảnh sát kia lại vang lên, "Cô, xoay người lại đây!"

Nhiếp Nhiên đứng đờ ra tại chỗ, cả người chìm trong bóng tối, không động đậy

"Có nghe thấy không!" Viên cảnh sát kia thấy cô vẫn không nhúc nhích thì trong lòng càng thêm cảnh giác

"Có chuyện gì sao, anh cảnh sát" Nhiếp Nhiên cố ý kéo thấp vành mũ, sau đó xoay người hỏi.

Cô cảm thấy chỗ này cách công ty của Lưu Chấn không xa, nếu giờ đánh viên cảnh sát này bất tỉnh, nói không chừng còn đánh rắn động cỏ, vẫn nên án binh bất động thì tốt hơn

Cảnh sát nắm dùi cui trong tay, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, một mình cô đi lại trong ngõ nhỏ này làm gì hả?"
"Mua thuốc lá."

"Mua thuốc lá ư?" Câu trả lời ngắn gọn của Nhiếp Nhiên không thể khiến viên cảnh sát tin ngay

Anh ta quan sát từ trên xuống dưới người phụ nữ nửa đêm không ngủ, còn mặc một bộ đồ đen kịt trước mắt, "Cô như thế này đi mua thuốc lá ư?"

"Vâng." Rõ ràng cảnh sát không tin, "Thế ư, thế đưa thuốc lá ra cho tôi xem." Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, vốn dĩ không muốn gây ra động tĩnh lớn gì, bây giờ xem ra chỉ có thể đánh ngất người thôi.

Cùng lắm thì sau đó lại bắn tin cho Lệ Xuyên Lâm, bảo anh ta đè chuyện này xuống là được rồi.

"Nhanh lên!"

Cảnh sát kia thấy cô vẫn cúi đầu không động đậy thì không nhịn được lên tiếng thúc giục.

Dưới vành mũ, khóe miệng Nhiếp Nhiên khẽ nhếch lên, nói một câu "Vâng."

Ánh mắt cô thoáng lạnh, một tay rũ xuống bên người lập tức nâng lên

Nhưng mà đúng lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên, "Khoan đã!" Giọng nói kia có phần quen thuộc khiến cho hành động của cô khựng lại giữa không trung.

Mà viên cảnh sát kia tựa như không phát hiện ra sự nguy hiểm ở ngay bên cạnh, xoay người nhìn về phía người kia, "Anh là ai?"

Người kia đi nhanh tới, sau đó lấy từ trong ngực ra một thẻ chứng nhận, gằn từng tiếng, "Đội trưởng đội Trọng án Cục Cảnh sát, Lệ Xuyên Lâm!"

Đội Trọng án ư? Còn là Đội trưởng nữa chứ? Viên cảnh sát tuần tra kia sau khi xác định thân phận đối phương thì lập tức đứng thẳng người, chào Lệ Xuyên Lâm, "Chào Đội trưởng!" Lệ Xuyên Lâm thoáng nhìn Nhiếp Nhiên vẫn đứng yên không nhúc nhích trong bóng tối, phát hiện cô không có hành động gì thì mới nói với viên cảnh sát kia, "Đúng, ở đây không còn chuyện của cậu nữa, cậu đi đi." "Nhưng mà tôi vừa bắt được một phần tử khả nghi, còn chưa kịp hỏi han gì." Vị cảnh sát tận tụy với công việc kia còn muốn thể hiện năng lực trước mặt lãnh đạo một chút, kết quả lại bị một câu nói của Lệ Xuyên Lâm đuổi thẳng cổ.

"Tôi sẽ đích thân kiểm tra người này, cậu mau đi tuần đi."

"Rõ!"

Viên cảnh sát kia dù cảm thấy kỳ quái, nhưng lãnh đạo đã nói thế rồi thì anh ta phải nghe thôi, vì thế liền rời khỏi ngõ nhỏ

Lệ Xuyên Lâm biết viên cảnh sát đó có điều hoài nghi trong lòng, cho nên vẫn đứng thẳng ở đó không động đậy

Chờ đến khi bóng dáng anh ta hoàn toàn biến mất tại khúc rẽ, Lệ Xuyên Lâm mới túm lấy tay Nhiếp Nhiên, kéo cô về phía xe của mình.

"Đi theo tôi!"

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ