"Ngài Hoắc đi thong thả."
Đưa anh ta thẳng xuống dưới nhà, sau khi đến chỗ A Hổ dừng xe, vẻ mặt tươi cười của Nhiếp Nhiên mới dần tan biến
Nét mặt cô thật khó coi, cô tức giận đến mức nổ đom đóm mắt.
Tên Hoắc Hoành chết tiệt này, sao lại dám cưỡng hôn cô cơ chứ!
Nếu mà không phải là vì nhiệm vụ thì lúc đó cô đâu chỉ cho anh ta một cái bạt tai mà sẽ trực tiếp cho anh ta một nhát dao ấy chứ! Vừa nghĩ đến việc ngày mai phải đưa anh ta đi ăn uống, đi chơi mà cô đã bắt đầu tức đến nỗi nắm chặt nắm đấm nghiến răng lại rồi
Nhưng cô lại không thể động đến anh ta bỗng dưng cô thấy bản thân mình chứa đầy mâu thuẫn và đen đủi! Nhiếp Nhiên nổi giận đùng đùng bước lên tầng
Về đến phòng, cô phải bắt đầu chuẩn bị tài liệu thông tin để mai đi chơi.
Đến khi Nhiếp Nhiên tính xong những địa điểm cần đến để đi đủ trong một ngày, cô mới đi tắm rồi đi ngủ.
Một đêm bình yên trôi qua
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại réo rắt chói tai vang lên làm cho cô tỉnh giấc.
Nhiếp Nhiên nhăn nhó, mắt vẫn chưa mở, tay quờ quạng bên cạnh giường để tìm điện thoại nghe máy, giọng ngái ngủ: "Alo." Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười trầm ấm: "Vẫn chưa dậy sao?"
Hoắc Hoành?
Nhiếp Nhiên bỗng chốc mở to mắt, nhảy phắt từ trên giường xuống, "Không, đâu có, tôi dậy rồi, tôi đã dậy rồi!" Nghe giọng hoảng hốt của cô, miệng Hoắc Hoành khẽ cong lên, "Vậy cô ra mở cửa đi, tôi đã đứng dưới nhà rồi."
"Cái gì?"
Nhiếp Nhìn nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bù, mặc quần đùi áo ba lỗ, cô xem đồng hồ trên tay, mới có sáu giờ sáng mà.
Người này bị điên à, mới sáu giờ sáng đã đến nhà người khác làm gì không biết!
"Sao thế? Có vấn đề gì sao?" Dường như nghe thấy đầu dây bên kia Nhiếp Nhiên càu nhàu gì đó, Hoắc Hoành cười nhạt nói: "Nếu cô vẫn chưa xong thì cứ từ từ thôi, không sao, tôi ở dưới chờ cô."
Từ từ thôi sao?
Để cho Hoắc Nhị thiếu của Hoắc thị đứng dưới hẻm chờ cô ư? Cô chán sống rồi sao?
Nhiếp Nhiên thở dài một cái, điên không chịu được, "Không sao đâu, tôi lập tức xuống đây, ngài Hoắc chờ một chút nhé!"
Cô đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi lập tức chạy xuống dưới nhà
Khi mà cô chạy như bay xuống đón anh ta thì Hoắc Hoành trong xe lại thấp giọng nói một câu: "Cô từ từ thôi, vội gì chứ?" Nói xong, anh ta liền mở cửa xe phía sau ra.
Nhiếp Nhiên vốn định ngồi ở ghế trên, nhưng bây giờ không còn cách nào, đành phải chui vào.
Cô cười gượng, "Ngài Hoắc dậy sớm quá." "Bởi vì vô cùng mong đợi chuyến đi chơi ngày hôm nay mà tôi dậy hơi sớm chút thôi."
Mong đợi của anh chính là sự mệt mỏi của tôi! Trong lòng Nhiếp Nhiên lại vang lên một câu.
"Cô Diệp, điểm đến đầu tiên của chúng ta là ở đâu?" Hoắc Hoành hỏi
"Ừm, đồ ăn sáng ở phố Thiên Đầu khá ngon, chúng ta qua đó đi. Tôi nghĩ là ngài Hoắc vẫn chưa ăn sáng đâu."
"Cô thật là chu đáo quá!" Hoắc Hoành mỉm cười, sau đó dặn dò A Hổ đi về phía phố Thiên Đầu"Ở đó có một cửa tiệm rất ngon, nghe nói là một cửa hàng đã có cả trăm năm tuổi rồi."
"Thế à?" Hoắc Hoành khẽ liếc mắt cười.Không lâu sau, xe đã dừng trước cửa hàng ấy
Trước cửa có cả một hàng dài người xếp hàng, chờ đến lượt bọn họ thì có khi chẳng còn gì để ăn nữa rồi
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, mới có 6:30 mà sao đã đông thế kia, nếu mà không biết thì sẽ nghĩ đây là bệnh viện mất, mới sáng ra đã có bao nhiêu người xếp hàng rồi
Ban đầu cô định mời anh ta, nhân tiện thì cũng là chiêu đãi bản thân mấy ngày nay tập luyện vất vả
Aizz..
xem ra lỡ mất rồi.