Chap 49

197 35 1
                                    

Ra khỏi nhà vệ sinh, Hoseok vừa vào phòng ngủ đã bắt đầu cởϊ qυầи áo ở nhà trên người, thay lại bộ ban ngày vừa mặc.

Yoongi vội vàng chạy ra theo: "Em đây là muốn đi đâu?"

- Em về lại giải thích với anh.

- Anh không yên tâm, anh muốn đi theo. - Yoongi chặn lại.

Hoseok do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Chữ "được" còn chưa kịp nói ra thì điện thoại cậu đặt trong phòng khách đã đổ chuông. Hoseok vội bước đến bắt máy, bên kia đầu dây vang lên tiếng khóc khàn cả giọng:

- Luật sư Jung, luật sư Jung, là cậu sao?

Giọng nói này Hoseok rất quen thuộc, vì giữa trưa cậu vừa mới chạm mặt xong: "Phải, tôi là Jung Hoseok."

Bên kia điện thoại, mẹ Minyoung òa khóc: "Luật sư Jung, xin cậu, cầu xin cậu cứu con tôi với. Cầu xin cậu. Cầu xin cậu."

Hơn mười giờ đêm, lượng xe trên các con đường ở thành phố Seoul thưa thớt hơn ban ngày nhiều. Yoongi lái xe chở Hoseok phóng nhanh đến một tiểu khu ở ngoại ô khá hẻo lánh trên định vị. Mà trong quá trình đó, Hoseok cũng kể rõ chuyện gặp được người ủy thác nhỏ đặc biệt ban sáng cho Yoongi nghe. Hoseok nói xong, cả hai đều im lặng, không ai nói thêm gì, chỉ tăng tốc lên đường.

Lúc hai người chạy đến, trước cửa tòa nhà cũ kĩ đã có một đám đông tụ tập.

Đợi Yoongi đỗ xe xong, cả hai nhanh chân bước đến gần. Chỉ thấy mấy cô lớn tuổi đứng đó, vẻ mặt thổn thức, một trong số họ nói:

- Vừa rồi lúc cảnh sát tới, tôi đứng trên hành lang nhìn vào trong. Trời ạ, hai mẹ con đó, đặc biệt là đứa nhỏ, thật quá đáng thương. Đầu không biết đụng trúng chỗ nào mà chảy máu quá chừng, không còn biết gì nữa. Thằng cha còn đứng đó mắng. Cảnh sát tới rồi mà vẫn còn mắng.

Một người khác tiếp tục:

- Nghe nói cảnh sát tới không chỉ một lần, trước đó có gõ cửa nhà ấy rồi. Tại bà mẹ nói không có gì, không có gì, cảnh sát mới đi. Ai ngờ vừa đi chưa được bao lâu thì thằng nhỏ đã bị đánh tới nông nỗi này.

Lại một giọng khác nói:

- Hai vợ chồng già bọn tôi cũng không biết đời trước tạo nghiệt gì mà lại ở dưới lầu nhà đó. Ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ. Tiếng mắng, tiếng khóc, tiếng đập đồ, ai da, không một ngày ngưng nghỉ. Trước tụi tôi cũng có lên khuyên, gã đàn ông nhà đó uống rượu vào giọng oang oang, nói tụi tôi là hai ông bà già xen vào chuyện người khác.

Hoseok nghe từng câu, từng lời ấy mà đôi bàn tay siết chặt, hai vai thậm chí vì dùng sức quá mạnh mà căng cứng. Yoongi đứng bên cạnh, bao lấy tay cậu, nắm tay cậu bước đến hỏi thăm tin tức chỗ mấy người đứng ở cửa: "Dì ơi, mọi người vừa nói hộ gia đình số 202 trong tòa nhà này sao?"

Dù là ai, thấy hai chàng trai anh tuấn, lễ phép hỏi chuyện cũng sẽ ôn hòa đáp lại đôi câu. Một cô trong đó nhiệt tình trả lời: "Mấy đứa tới tìm nhà 202 ấy hả? Hôm nào đi. Nhà đó xảy ra chút chuyện, nam bị đồn công an Gangnam giải đi rồi, còn nữ với đứa nhỏ thì lên xe cấp cứu 120. Xem ra hôm nay không về được đâu."

[Sope] [Cover] Ly hôn hiểu biết một chút Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ