Chương 7

120 3 0
                                    

Thời gian tan tầm sáu giờ vừa đến, Nguyên Dương liền giống như lửa đốt mông ngồi trên ghế không nổi nữa, hung tợn hướng Cố Thanh Bùi nói: "Mau mau đi thôi."

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, ánh mắt lại vẫn không rời khỏi tài liệu, lại xem trong chốc lát, mới thu dọn đồ đạc của mình, theo Nguyên Dương đi xuống lầu.

Chiếc xe của Nguyên Dương cực phù hợp với cá tính của y, là một chiếc Hummer ngoại hình thô cuồng khí phách. Chiếc xe mang ngoại hình này quả có phần xứng đôi với y, Cố Thanh Bùi không biết như thế nào, nhớ tới trước kia từng nhìn thấy một người con trai đồng dạng lài chiếc Hummer thế này, nhưng lại không cao như xe, trông cực kỳ hài hước, nhịn không được thoáng nở nụ cười.

Nguyên Dương vẫn cảm thấy cái gã Cố Thanh Bùi này rất giả dối, vừa thấy hắn cười, liền nhịn không được phỏng đoán trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, khẳng định không phải là chuyện gì tốt đẹp cả. Y thô bạo mở toang cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển.

Cố Thanh Bùi mở cửa sau, nghĩ nghĩ, lại đóng lại, chuyển sang vòng lên ghế lái phụ, ngồi xuống.

Nguyên Dương hừ lạnh nói: "Ngồi chỗ này à? Ông không phải là ưa si diện nhất hay sao hả đại lãnh đạo."

Cố Thanh Bùi cười nói: "Tôi chưa từng ngồi qua Hummer lần nào, tôi nghĩ tầm nhìn phía trước nhất định không tồi, cảm thụ một chút thôi."

Nguyên Dương liếc mắt nhìn hắn, "Địa chỉ."

Cố Thanh Bùi nói địa chỉ, Nguyên Dương khởi động  xe, chiếc Hummer ngạo mạn gầm rú vững chắc lao ra ngoài.

Cố Thanh Bùi nguyên lai còn tưởng Nguyên Dương nhất định là cái loại lái xe thích cướp đường lượn ngang tạt dọc, chí ít cũng là để hù dọa hắn mà làm như vậy, cho nên hắn vừa lên xe liền thắt ngay dây an toàn. Chẳng dè Nguyên Dương lái xe thực ổn, vô cùng quy củ, hắn nhịn không được nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu thích đi tốc độ cao."

Mí mắt Nguyên Dương cũng chẳng buồn nâng, "Đùa nghịch trên đường cái để làm cái gì? Có bệnh hả."

Cố Thanh Bùi cong môi cười, "Đúng rồi, trước đừng về nhà, tôi đưa cậu đi ăn cơm đã."

Nguyên Dương không phản ứng hắn, căn bản cũng không tính toán cùng hắn ăn cơm, thầm nghĩ nhanh chóng đem hắn quẳng về nhà, sau đó bản thân muốn làm gì thì làm cái đó.

"Cậu không muốn theo tôi dùng bữa phải không? Cũng được, nhưng mà vẫn phải đến khu thương mại XX một chút, cậu còn phải mua mấy bộ đồ đi làm. Hôm nay mua luôn đi, ngày mai không thể lại mặc quần bò áo phông đi làm được."

"Tự tôi sẽ giải quyết."

"Tôi muốn tận mắt xem cậu mua."

"Đ.m, ba tôi mời ông đến làm bảo mẫu đấy à?"

Cố Thanh Bùi cười nhạo một tiếng, "Tôi trước tiên muốn cảm thụ một chút có con nhỏ là như thế nào, sau này nếu có cơ hội làm cha, cũng không đến mức luống cuống tay chân. Bất quá tôi cũng không muốn có một đứa con khó bảo như cậu đâu."

Nguyên Dương cười lạnh nói: "Kịch hay vẫn còn ở phía sau, ông cứ chậm rãi chờ xem."

"Tôi đã nói rồi, sẵn lòng chờ đợi."

[ĐM] [REUP] - Châm Phong Đối Quyết Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ