Chương 67

134 5 0
                                    

Cố Thanh Bùi xoa mặt, mệt mỏi nhìn Nguyên Lập Giang, thấp giọng nói: "Nguyên đổng, tôi cần chút thời gian, tôi sẽ xử lý tốt."

Nguyên Lập Giang trầm mặc hồi lâu, mới đứng dậy đi về phía cửa. Ông nắm lấy nắm cửa, dừng lại, trầm giọng nói: "Thời gian của cậu không có nhiều như cậu muốn đâu, tự giải quyết ổn thỏa đi."

Sau khi Nguyên Lập Giang mở cửa rời đi, Cố Thanh Bùi liền nghe được tiếng bước chân cấp bách chạy tới của Nguyên Dương.

Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn y, nhìn vẻ hoảng hốt cùng bồn chồn trên mặt y, trong lòng nghĩ, quả nhiên chỉ là một đứa trẻ thôi.

Hắn thật sự là càng sống càng ấu trĩ, vì một đứa trẻ, đem tiền đồ thật vất vả mới trù tính được tốt đẹp này phá hỏng. Giờ đi tìm lại, đâu có dễ dàng như vậy được.

Cố Thanh Bùi nhịn không được tự hỏi, có đáng không? Đến tột cùng là đáng giá ở chỗ nào?

Nguyên Dương tiến lại, "Ba tôi đã nói những gì với ông."

Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi nhìn y, "Dùng đầu óc ngẫm thử xem, cậu cảm thấy là sẽ nói những gì."

Nguyên Dương há hốc miệng, không có lời nào chống đỡ.

"Cậu đã sớm biết, nhưng lại không nói cho tôi, làm cho tôi trở tay không kịp, cậu cảm thấy thú vị lắm sao?"

Nguyên Dương hơi cúi đầu.

"Nguyên đổng là làm sao mà biết được?" Cố Thanh Bùi cảm giác bản thân tựa như cái máy, tạch tạch tạch nói chuyện, nhưng không có câu nào đi qua đại não, mỗi một câu hắn nói ra, đều là do tiềm thức tự do thành lập.

"Ông ấy...... Nhìn thấy tin nhắn của chúng ta." Nguyên Dương nghĩ mình còn có sự kiện trọng yếu hơn vẫn giấu Cố Thanh Bùi, liền cảm thấy cổ nặng ngàn cân, đầu cực khó khăn nâng lên.

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, có chút thất thần nhìn giá sách phía trước, nhàn nhạt nói: "Cậu về nhà cậu đi, tôi đêm nay muốn an tĩnh một chút."

Nguyên Dương giữ lấy tay hắn, thanh âm có một tia run rẩy, "Ông đừng có rời bỏ tôi."

Cố Thanh Bùi đem ánh mắt chuyển qua người y, thoáng cười khổ, "Nguyên Dương, không có gì là muốn hay không cả, năm sau tôi sẽ từ chức, chúng ta thế nào cũng phải chia ly."

"Ông có hay tôi nói rời bỏ là có ý gì không." Nguyên Dương nắm chặt cánh tay hắn, "Tôi biết ba sẽ không đồng ý, nhưng mà tôi......"

Cố Thanh Bùi rút tay ra, làm động tác đình chỉ, hắn nhìn Nguyên Dương, khàn khàn nói: "Nguyên Dương, chúng ta không phải bạn tình hay sao? Hà tất phải giống như bị Nguyên đổng chia uyên rẽ thúy vậy, kỳ thật chuyện hôm nay, là sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, sớm một chút muộn một chút, cũng sẽ đều như vậy."

Tâm của Nguyên Dương co rút đau đớn một trận, "Cho nên ông rất cao hứng phải không? Rốt cục cũng có thể vứt bỏ được tôi rồi?"

Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại, "Tôi không có vứt bỏ cậu, chúng ta chính là đến đã đến lúc phải kết thúc rồi."

Hắn luôn luôn là người ích kỷ, hắn sao có thể vì một bạn tình mà đi đắc tội Nguyên Lập Giang, hắn là đắc tội không nổi. Sự nghiệp của hắn, địa vị của hắn, hết thảy tích lũy hắn tân tân khổ khổ dốc sức làm hơn mười năm tại Bắc Kinh, ở trước mặt Nguyên Lập Giang chẳng tính là cái rắm gì.Hắn dựa vào cái gì mà phải mạo hiểm vì Nguyên Dương đây? Nguyên Dương là gì của hắn? Hắn sao có thể làm loại chuyện ngu xuẩn này.

[ĐM] [REUP] - Châm Phong Đối Quyết Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ