"Trí Tú, con tạm thời đừng để họ biết, hãy cứ để mọi việc diễn ra theo lẽ tự nhiên."
"Nhưng mà thầy ơi...làm như vậy có phải là..."
"Chuyện gì cũng có sự sắp đặt của ông trời, hãy cứ tuân theo."
"Dạ."
Chị cắn môi đè nén sự bức bối trong lòng xuống, cúi lạy ba lạy sư phụ rồi đứng dậy ra ngoài, dựa lưng vào vách nhà nhìn xa thăm thẳm, lặng lẽ trút ra hơi thở dài. Phía sau có ai đó đặt tay lên vai chị, Trí Tú không quay đầu nhưng vẫn có thể đoán được đối phương là ai, chị lấy bàn tay ấy khỏi vai mình, từng ngón tay đan chặt vào nhau, sự ấm áp bỗng len lỏi vào từng tế bào.
"Chị đừng nghĩ nhiều, không có cách nào khác thì chỉ nên nghe theo ý trời."
"Họ quá khổ rồi em ạ, nếu cứ để họ tiếp tục mơ hồ như vậy, liệu có đáng?"
"Duyên là duyên, phận là phận, có duyên không phận thì cũng đành chịu mà thôi."
"Trân Ni, em nói xem, rốt cuộc tình yêu là gì?"
Trân Ni không trả lời chị ngay mà mất mất một lúc để ngẫm nghĩ, nàng cũng không rõ tình yêu là gì, chỉ biết rằng khi bản thân ở cạnh Trí Tú thì hạnh phúc dâng cao, liệu đó chính là tình yêu? Nàng từ nhỏ thân cô thế cô, nương nhờ thầy mà sống, may sao lại gặp được Trí Tú, cả hai lớn lên như thanh mai trúc mã, rồi chị nhận được lệnh thầy xuống vùng thôn làng của Thái Anh chờ đợi báo đáp lại ân tình còn nợ em, Trân Ni lo lắm nhưng cũng không thể làm gì khác, ngày tiễn Trí Tú, Trân Ni bất an không thôi, hồn quỷ khó trừ hơn hồn ma, Trí Tú theo sư phụ đã lâu nhưng so với người vẫn là còn kém, sư phụ ngày đó vì giúp gia đình ân nhân trừ đại nạn mà mù đôi mắt, giờ Trí Tú cũng về giúp đỡ ân nhân, nếu mà chị có chuyện gì chắc chắn Trân Ni cũng không sống nổi.
"Đứa trẻ ấy, thật may mắn khi có người thân mang phước an đầy đủ, chỉ tiếc là, đi sai đường..."
"Nếu đã không thể cứu thì chi bằng..."
"Không được...chị không thể trơ mắt đứng nhìn chuyện cũ lặp lại lần nữa..."
"Nhưng không phải đơn giản chỉ là hai hồn ma..."
"Trân Ni, chị không thể làm người phụ nghĩa...ngày xưa nếu bác năm không dắt chị gặp sư phụ thì chị làm sao có ngày hôm nay?"
"Nhưng mà..." - Nàng chần chừ nắm tay chị mãi không buông.
"Liệu khi chị trở thành một người có ơn không biết báo đáp thì em sẽ còn bằng lòng nguyện gả cho chị hay sao?"
Trí Tú xoa đầu nàng rồi mỉm cười, con người sống ở đời phải đặt ân nghĩa lên hàng đầu, chị chỉ mong bản thân sẽ giúp được Thái Anh, một phần vì chính mình, một phần vì xót thương em, độ tuổi em đang đẹp như trăng rằm, cớ gì lận đận lại cứ vận vào em như thế?
Trân Ni biết bản thân sẽ không thể khuyên Trí Tú, một khi chị đã quyết thì trời sập cũng không thể thay đổi, vậy thì thay vì cứ khuyên can vô bổ chi bằng tiếp thêm cho người mình yêu thương động lực, Trí Tú xem trọng tình nghĩa thì Trân Ni nên vui mừng, vì như vậy chị sẽ không lừa gạt nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] • Nợ Uyên Ương
Fanfiction"Người ta hay cho rằng, có những người gặp lại được nhau đã là rất tốt...nhưng chẳng ai biết được với họ có lẽ không nên gặp lại nhau thì còn tốt hơn nhiều..." 10/07/2022 - ??