Đúng như lời nói,Tiêu Chiến thực sự dành toàn bộ ngày hôm nay cho Vương Nhất Bác.Để không phải chật vật nấu ăn rồi dọn rửa,cậu và anh quyết định đi ăn bên ngoài. Bọn họ chọn một nhà hàng Nhật khá có tiếng,lý do rất đơn giản,Tiêu Chiến thèm ăn sushi.
Ăn xong cậu và anh đến khu giải trí chơi đủ loại trò chơi,ai không biết chắc còn tưởng họ đang hẹn hò mất.
Vương Nhất Bác có vẻ rất thích tìm cảm giác thành tựu trên người Tiêu Chiến. Sở dĩ nói như vậy là bởi vì cậu sẵn sàng bỏ tiền ra chơi lại một trò hơn chục lần chỉ vì trò đó Tiêu Chiến chơi thua cậu. Sau đó sẽ liên mồm nói mấy câu đại loại như :
"Tiêu lão sư đúng là lính mới,thật không có kinh nghiệm."
"Để em kéo anh cho,anh đúng là không có thiên phú về mảng này."
Tiêu Chiến cũng chẳng phản ứng lại,cứ thế cùng cậu chơi đến tận khi khu giải trí đóng cửa. Có thể đây là lần sinh nhật vui nhất từ trước đến giờ của cậu.
Sinh nhật của những năm trước,không phải thổi bánh cùng người làm thì cũng là cắt bánh một mình. Quà thì cậu vẫn nhận được rất nhiều,nhưng lại chẳng có lấy một món ưng ý.
Gọi là quà nhưng chính xác hơn thì nó chỉ là những món đồ vứt đi. Chúng là do đối tác của mẹ cậu tặng, trăm món như một,toàn là đồng hồ. Cậu thực sự ngấy luôn rồi,đám người này không thể động não suy nghĩ chút gì mới mẻ hơn à?
Muốn lấy lòng thì cũng phải đầu tư chứ. Cậu chỉ có hai cái tay thôi,bọn họ coi cậu là rết sao?Tặng lắm đồng hồ thế hỏi cậu làm sao dùng?
Khác với họ,Tiêu Chiến chẳng cần tặng gì cũng khiến cậu vui đến nỗi muốn bay lên trời. Cũng có thể nói,là vì họ không phải Tiêu Chiến nên cậu mới không thích thứ họ tặng.
Trên đường về,anh còn ghé qua một tiệm bánh mua cho cậu một chiếc bánh kem nhỏ. Về đến nhà,anh không nói không rằng trực tiếp kéo cậu vào,đặt bánh lên bàn,cắm vài ngọn nến tượng trưng,hát chúc mừng sinh nhật rồi bắt cậu ước.
Chứng kiến một màn trẻ con này của anh,cậu dở khóc dở cười,nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi niềm hạnh phúc.
"Còn không mau ước rồi thổi nến đi? Em cứ ngẩn ra đấy thì nến cháy hết mất." Anh là một người rất quan trọng việc sinh nhật. Đối với anh,nó là mốc kỉ niệm quan trọng trong một năm,nó đánh dấu sự trưởng thành của một người trong năm đó. Vậy nên tuyệt đối không được làm qua loa.
Cái trò này trong mắt của cậu ấu trĩ đến cùng cực,nhưng mà nhìn ánh mắt mong chờ của anh,cậu lại không nỡ từ chối. Đành vậy thôi. Cậu nhắm mắt,chắp hai tay lại,thầm ước trong lòng.
'Cầu cho Vương Nhất Bác sinh nhật mỗi năm đều được trải qua bên cạnh Tiêu Chiến.'
Sau đó cậu thổi phù một cái,lúc nến tắt cũng là lúc anh nở một nụ cười ân cần nhìn cậu. Hai người cùng nhau cắt bánh,kết thúc ngày sinh nhật tuổi 20 của cậu.
Sinh nhật vui vẻ kết thúc cũng là lúc cậu bị đuổi về.
"Được rồi bạn nhỏ,em nên về nhà rồi,mẹ em hẳn rất lo lắng đấy." Dỗ khéo cả một ngày,đây là giờ phút quyết định. Lúc này anh khuyên mà cậu còn không nghe,anh sẽ lập tức tống cổ cậu ra khỏi nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Tình cờ yêu anh
FanfictionTình yêu có đôi khi chỉ tình cờ mà đến. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng vậy! Ấn tượng đầu tiên có thể không tốt,nhưng định mệnh đã sắp đặt,căn bản không thể thay đổi. Niên hạ,HE,ít ngược,có H. Au: lluubjyx58 [8/6/2022-18/8/2022]