11.Bắt thỏ

890 62 7
                                    

Sau ngày hôm ấy, Tiêu Chiến chính thức có thêm một cái đuôi nhỏ. Anh đi đâu cậu theo đấy,chỉ hận không thể dán chặt lại với anh. Vương Nhất Bác mỗi lần ở cạnh anh đều như đứa trẻ mới lớn,mồm mép tép nhảy,nói liến thoắng không biết mệt.

"Anh Chiến hôm nay thật đẹp."

"Anh gầy quá,ăn nhiều cho mông lớn một chút."

"Nốt ruồi của anh Chiến nhìn hay thật."

"Anh ơi anh à,hôm nay trời đẹp ghê ha?"

Nhiều lúc Tiêu Chiến tự hỏi rằng,nam nhân ôm anh vào lòng vỗ về lúc ấy đi đâu rồi? Cái con người dở hơi ngốc nghếch này là ai? Anh có quen sao?

"Người nhà em không chê em phiền sao Vương Nhất Bác?" Anh cười cười bất lực,ném cho cậu một cái nhìn cảnh cáo. Anh dốc sức giảng dạy mà cậu cứ bên cạnh anh ơi anh à,chẳng biết có nghe lọt tai chữ nào không.

"Người nhà em chính là anh. Anh có chê em phiền không?" Từ khi quen anh,Vương Nhất Bác học được rất nhiều thói xấu. Miệng lưỡi suốt ngày phun ra mấy câu trêu chọc anh. Chẳng hạn như bây giờ,cậu tự phong cho anh danh hiệu người nhà của Vương Nhất Bác.mặc kệ anh có đồng ý hay không.

"Em không học thì có thể yên lặng giả vờ nghe mà. Mẹ em trả tiền để anh đến phụ đạo em đó. Thành tích của em mà không có tiến bộ thì coi như anh mất công việc làm thêm luôn." Anh thở dài một hơi,dù gì cũng đã nhận tiền của người ta rồi,phải hết mình vì công việc thôi.

"Thế nếu thành tích tháng này của em mà tiến bộ thì em sẽ được gì nào?"

"Gì cũng được." Tiêu Chiến thuận miệng đáp một câu,lời ra khỏi miệng mới cảm thấy hối hận không kịp.

Anh dè dặt ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác,quả nhiên bắt gặp ánh nhìn nóng bỏng đầy dục vọng từ cậu. Vương Nhất Bác liếm liếm khoé môi,cười một cái thật tươi: "Đây là anh tự nói đó."

Sau buổi tối hôm đó,Vương Nhất Bác bất kể là trên lớp hay ở nhà đều vô cùng nghiêm túc,thập phần chăm chỉ. Mọi người xung quanh từ bạn bè đến giáo viên,thậm chí cả mẹ cậu đều vô cùng vui mừng. Duy chỉ có Tiêu Chiến thầm cầu nguyện Vương Nhất Bác mau mau nản để anh thoát khiếp nạn này.

Nhưng đời không như là mơ,thành tích tháng này của Vương Nhất Bác tiến bộ vượt trội,thành công chiếm được vị trí số 1 toàn khối. Giây phút cầm bảng thành tích trên tay,khoé miệng Tiêu Chiến giật giật,cảm giác u uất dâng trào trong lòng.

Vì lo lắng cho cái mạng của mình,Tiêu Chiến quyết định xin nghỉ làm một hôm,trốn Vương Nhất Bác. Vì để thành công trốn tránh cậu anh đã bị Thẩm hiệu trưởng mắng cho một trận. Mới làm giáo viên chính thức được 1 tuần đã xin nghỉ,thật là.....

Anh nằm lăn lộn trên ghế sofa cả buổi đến phát chán. Quyết định làm một thứ gì đó vui vẻ hơn,dù sao cũng đã xin nghỉ rồi.Anh gọi điện thoại cho người đồng nghiệp thân thiết-Thẩm Minh Tâm cùng một vài người bạn cũ,hẹn họ tối nay đến bar chơi.

Đêm đến, Tiêu Chiến khoác lên mình chiếc áo sơ mi da báo,bên dưới là chiếc quần bò rách gối phá cách. Ngắm nghía bản thân trong gương,anh cứ thấy có gì đó thiếu thiếu. Suy nghĩ một hồi,anh quyết định mở hai cúc áo của áo sơ mi ra,để lộ bờ vai thon gầy cùng xương quai xanh quyến rũ.

[BJYX] Tình cờ yêu anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ