CHƯƠNG 94:Công thành

111 16 0
                                    

Thái Anh lại mơ thấy giấc mơ kia, buổi tối hôm đó nàng bị người thái hậu phái tới đưa vào hoàng cung, nàng đã mơ thấy bạn gái cũ của mình ở nơi tối tăm kia vẫy tay gọi nàng, nàng vừa định bước qua lại bị một bạch y nữ tử lôi ra xa khỏi bạn gái trước đây, mặc cho Thái Anh cầu khẩn bạch y nữ tử đó như thế nào, nhưng nàng ấy cũng không chịu buông tay. Nàng bị bạch y nữ tử mang đến vách núi cheo leo, đương lúc sợ sệt đi lùi về phía sau, bạch y nữ tử đã nắm tay cùng nàng nhảy xuống vực sâu. Mộng cảnh giống nhau, nhưng đem lại cho Thái Anh chấn động kiểu khác.

"Không được!" Thanh âm khàn khàn của Thái Anh hét lên, ôn hương nhuyễn ngọc* bên người bị nàng làm cho tỉnh giấc, nắm chặt tay Thái Anh, vì nàng mà lau mồ hôi trêи tán, nói: "Thái Anh, ngươi đã tỉnh?"

*[dùng để chỉ miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp]

Quay đầu,Thái Anh mới để ý là không phải chỉ có một mình mình nằm trêи giường. Nàng lắc đầu buông tay của người nọ ra, nàng liền biết kia không phải là nằm mơ, Trí Tú thật sự không cần nàng nữa, nàng sẽ không giống như trước đây thủ tại bên cạnh mình. Nhìn mỹ nhân không một vật trêи người bên cạnh, Thái Anh bất minh sở dĩ* nhìn lại bản thân, lúc này mới phát hiện mình không có mặc quần áo. "Trân Ni, chuyện gì thế này!" Thái Anh che lại hai chỗ quan trọng trêи người, nói: "Tại sao, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Tại sao ta. . . . Không mặc quần áo. . . ."

*[mờ mịt, không thể hiểu được]

"Ngươi ngất xỉu, ta liền tới đây chăm sóc ngươi." Da thịt bóng loáng của Trân Ni kề sát tới bên người Thái Anh, hơi thở ôn nhuận ở bên cổ nàng, nói: "Cơ thể ngươi phát run, ta liền cởi y phục mình vì ngươi mà sưởi ấm. Ai ngờ ngốc tử ngươi này bị ngất mà cũng không thành thật, đều là táy máy tay chân với nhân gia đây." Câu nói này bị Trân Ni bịa đặt, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Thái Anh đỏ lên, Trân Ni càng táo bạo hơn nắm lấy tay Thái Anh đặt lên phần mềm mại của mình, thời điểm phát hiện Thái Anh liên tục thối lui, nói: "Làm sao vậy? Lúc ngất thì có lá gan làm này làm kia với ta, bây giờ tỉnh rồi thì không dám?"
Quả nhiên, Trí Tú thật sự không có ở đây, nàng thật sự định cùng mình tách ra. Nước mắt Thái Anh lần thứ hai không nghe lời chảy xuống, nàng cười khổ rút tay ra, hai mắt đẫm lệ nói: "Trân Ni, ngươi không cần đối với ta như vậy. Ngươi là công chúa cao quý, sẽ tìm được một phò mã làm ngươi vừa ý. Ta chẳng là cái thá gì, hơn nữa ta chỉ là nữ tử yếu đuối vô năng."

"Thái Anh, ngươi có nhớ ngươi đã nói gì với ta không? Nếu ngươi dám phụ ta, ta sẽ cho ngươi hảo hảo xem!" Trân Ni nổi lên một nụ cười tà mị nhìn Thái Anh, tư vị trong lòng cũng không biết ra sao.

"Ta không có phụ ngươi, ta không có từng làm bất kỳ chuyện gì đối với ngươi. Chính là nữ tử chẳng ra gì, nữ tử cùng nữ tử, coi như là cùng cộng phó Vu Sơn* rồi cũng sẽ tách ra thôi. . . . Ngươi nói, tình cảm của nữ tử với nữ tử, có thể tin được sao? Chẳng bằng tìm một nam nhân, hảo hảo gả đi." Thái Anh xuống giường gắng sức mặc y phục vào, nàng vẫn cứ không ăn không uống, thân thể bởi vì tự ngược mà bắt đầu chịu không nổi. Trí Tú không ở đây, những câu nói kia của Trí Tú làm cho nàng không muốn làm gì. Nếu nàng thật sự không cần mình nữa, vậy hãy để mình vì nàng hoàn thành một chuyện cuối cùng.
*[Lên đỉnh Vu Sơn, chỉ mấy trò con nít hông được tham gia]

[Cover] [Allchaeng] Hồng bài thái giámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ