(21)

131 5 0
                                    

Trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy tập thể dục. Lâm Băng vừa lắc lư vừa ngáp. Cái miệng há to đủ để nhét vào một cái bánh bao cỡ lớn.

Học quân sự có cái lợi cũng có cái hại. Lợi là Lâm Băng cuối cùng đã ngủ được một giấc. Cô lơ đễnh tập luyện, xoay xoay người theo nhạc. Dáng vẻ vừa biếng nhác vừa ngốc nghếch kia của cô đã chọc cho người nào đó không nhịn được bật cười.

Nguyên buổi sáng đó, cô trông chờ, nhưng không thấy Nhiếp Nghi. Mãi đến buổi chiều, cô mới thấy anh xuất hiện, vẫn với bộ đồ rằn ri kia, tham gia phụ giảng cho buổi học. Gương mặt anh có chút mệt mỏi, chắc đêm qua đã phải đi rình rất vất vả.

Lâm Băng thấy cây súng sắt này thật sự quá nặng. Khẩu súng mà cô hay tập bắn là súng ngắn, dễ sử dụng hơn nhiều. Lực tay cô quá yếu, không nâng nổi cây súng kia lên. Còn đang loay hoay thì có người đã giúp cô nhấc khẩu súng kia đặt vào hõm vai.

Cây súng mà cô dùng hai tay bưng như bưng mâm quả cúng ông bà thì Nhiếp Nghi chỉ dùng có một tay, nhẹ bẫng, chắc chắn. Tầm mắt cô dừng trên bàn tay đỡ trên bá súng của anh. Từng ngón tay vuông vắn, to lớn, khiến cô nhớ đến xúc cảm ngứa ngáy và sần sùi của ngày hôm qua, khi anh chạm vào tay mình.

Lâm Băng có hơi ngỡ ngàng. Lưng bị anh áp lên lồng ngực. Tay anh áp lấy tay cô, đặt vào vị trí.

"Em phải cầm thế này...".

Hôm nay không giống hôm qua, Nhiếp Nghi thực sự đang rất nghiêm túc. Anh đã không còn sức lực và tâm trạng để vui đùa. Nhưng Lâm Băng vẫn không nhịn được mà có suy nghĩ xấu, nhất là khi cơ thể nóng rực của anh ép chặt cô thế này... Anh cúi người, môi mềm như chạm như không tới vành tai cô. Hơi thở rực cháy khiến đường truyền từ tai về đến tim cô giơ cờ trắng chịu thua. Thân thể nhộn nhạo co rúm lại như một đoá hoa mắc cỡ.

"Nhóc con, em không chuyên chú!".

Chuyên chú kiểu gì được đây hả?

"Em nhìn vào đây, khi thấy ba điểm thằng hàng thì...".

Hương thơm ngào ngạt toả ra từ gáy mỏng của cô gái nhỏ càng khiến anh hít sâu mấy cái không ngừng. Từ vị trí này, có thể thấy rất rõ bờ ngực nhô cao, nhấp nhổm lên xuống của cô cùng xương quai xanh thanh mảnh, nước da trơn láng.

Môi anh thật sự rất sát... rất sát... Giọng nói trầm thấp, dày đặc, quẩn quanh... Tâm can cô đều cồn cào. Lâm Băng run rẩy nhắm mắt, suýt nữa thì đánh rơi cây súng...

"Nhiếp đội! Không ổn rồi!".

Cả Nhiếp Nghi và cô đều bị gọi đến giật mình. Tai nhỏ nghe thấy anh buông tiếng thở dài nặng nề, lưu luyến hạ súng xuống giúp cô, rời đi.

"Chuyện gì?".

"Bọn họ đã có hành động!".

Dáng vẻ anh chạy đi thật sự nghiêm túc và vội vã.

Những nữ sinh kia đều tiếc nuối và ghen tị với Lâm Băng. Cô là người đầu tiên và duy nhất được anh hướng dẫn cho. Thầy giáo nhanh chóng đi gọi người khác tới dạy thay.

Hứng thú muốn học của Lâm Băng tiêu tan một nửa.

Từ lúc nào, cô bắt đầu mong ngóng anh như một thói quen... Bàn tay nhỏ khẽ mở... Cô thật sự là cô dâu của Lưu Giang ư? Lâm Băng nhịn không nổi mà thở dài.

Nghi phạm số 1 của ngài cảnh sátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ