Không thể chịu nổi con yêu tinh ở trong nhà, Nhiếp Nghi đành thu dọn đồ đạc trốn lên đồn cảnh sát. Mỗi lúc nhắm mắt anh lại nhớ đến cảnh tượng Lâm Băng làm chuyện kia. Dục vọng cứ thế phát trướng không sao kiểm soát được.
Cô nhóc kia còn chưa hết kỳ.
Sợ bản thân thiếu tự chủ, làm đau cô, Nhiếp Nghi chỉ còn cách tự cách ly.
Vốn dĩ ai nấy đều tưởng, Nhiếp Nghi sau mấy ngày trăng mật hẳn phải hí hửng, tươi cười. Không ngờ anh cục cằn và khô nóng hơn bao giờ hết. Vừa bước vào đồn, có mấy người định ra chào hỏi thì đã bị anh mắng "Sao không chịu lo làm việc?".
Mọi người đành thối lui, được dịp bàn tán chẳng nhẽ qua mấy ngày đã đường ai nấy đi rồi hay sao? Đối với Nhiếp Nghi, nhiêu đó đã là rất dài rồi.
Lâm Băng nhân lúc Nhiếp Nghi đi vắng, liền trốn về nhà. Cô không thể trốn tránh Lâm Trung mãi được. Nếu anh mà giận thì ngay cả người thân cuối cùng, cô cũng không còn mất.
"Công chúa nhà chúng ta đã về rồi đấy à? Anh còn tưởng em sẽ trốn nhà đi với trai luôn chứ?!".
Quả nhiên, Lâm Trung vừa trông thấy cô thì đã giở giọng chế giễu.
"Em đang muốn nói với anh về chuyện này...".
"Ồ, và bây giờ thì em đã chịu nói chuyện rồi hả!".
Lâm Trung đứng dậy khỏi ghế, mặt mũi xám xịt, đi ra chỗ Lâm Băng. Khắc Long nghe thấy tiếng nói chuyện cũng chạy từ trên lầu xuống. Mặt anh giống như là, xin lỗi, anh không thể giúp được gì đâu.
Về mặt chuyên quyền và bá đạo thì Lâm Trung và Nhiếp Nghi, kẻ tám lạng người nửa cân.
"Anh... Anh cũng biết em thích Nhiếp Nghi mà..." - Cô nói rất nhỏ - "Từ xưa em đã thích anh ấy rồi...".
"Thích là một chuyện, hợp hay không lại là chuyện khác!" - Lâm Trung cao giọng - "Em có biết nhà họ Nhiếp làm gì không? Đám người thanh liêm như bọn họ ghét nhất là những người làm thương điếm lái buôn như chúng ta. Em nghĩ bọn họ sẽ dễ dàng cho em vào cửa ư?".
Ngay cả Lâm Trung cũng thấy rằng, cô không xứng với Nhiếp Nghi.
"Anh hai, em còn trẻ... Em có thể trải nghiệm...".
"Em nói vậy chính em có tin không? Trước đây, em vì muốn trải nghiệm với anh ta mà đã suýt chết một lần rồi. Em còn muốn trải nghiệm đến mức mộ xanh cỏ luôn thì em mới chịu nổi ư?".
Lâm Băng mím môi.
"Lần này sẽ khác... Lần này... anh ấy thật sự rất tốt với em...".
Nhiếp Nghi làm cho cô tin rồi, tin rằng anh thật sự yêu cô.
"Tốt với em thì em liền cho rằng người ta thương em à? Giữa đàn ông và phụ nữ, có nhiều kiểu lợi dụng hơn là yêu đương đơn thuần. Em còn quá cả tin, em biết gì là yêu với đương chứ? Nhiếp Nghi, hắn từng mướn người chỉ để đẩy em đi đó. Em còn nhớ không?".
"Lúc đó em vẫn còn là một đứa con nít thôi, cho nên chú ấy...".
Lâm Trung đứng tựa vào băng ghế, nhìn cô cười khẩy, hệt như Lâm Băng là đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời mà anh từng gặp vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nghi phạm số 1 của ngài cảnh sát
RomanceThành phố C đang chìm trong đêm đen tĩnh mịch thì đột ngột nhận được một cú điện thoại báo án. Toàn bộ những nhân viên cảnh sát ưu tú nhất trong khu vực đều được điều tới đó. Nạn nhân là một người phụ nữ trẻ, bị giết bởi một con dao làm bếp dài, cắm...