Đã mấy ngày nhân viên của tập đoàn Phong Hạo đã phải chịu áp lực rất lớn trước cơn giận dữ của Nghiêm Phong. Thư ký Lâm nếu còn chưa xuất hiện chỉ sợ là họ phải chịu đựng cơn giận này của tổng tài mà thôi. Tâm trạng của Nghiêm Phong ngày càng thêm tồi tệ, anh thực sự rất tức giận, lại càng sợ hãi hơn, không về nhà chính của Nghiêm gia, anh một mình trong căn hộ ở Lâm Uyển. Vốn dĩ trước đây anh đã cố ý mua nó để tặng cho cô nhưng mà giờ đây chỉ có mình anh cô độc ở nơi này uống rượu rồi lại nhớ người…
“Nghiêm tổng, có phát hiện mới, Lâm tiểu thư đã đặt vé tàu đến thành phố Z vào năm ngày trước.”
“Được tôi biết rồi, các anh cho người đến thành phố Z tìm, có tin tức mới lập tức báo cho tôi! Nhất định phải tìm thấy người!”
Tình Tình… em không được rời khỏi tôi! Không được!
***
Lục Thiên Thiên về phòng nhìn thấy âm báo tin nhắn của Vương Tu Kiệt:
“Thiên Thiên sao em lại bỏ về?”
“Bảo bối em giận sao?”
...
“Thiên Thiên, bảo bối, em là hoa đã có chủ nhưng vẫn thu hút ong bướm… hừ hừ…”
“Em bận à?”
“Lục Thiên Thiên anh nhớ em, mau trả lời anh...”
Nhìn tin nhắn anh gửi khóe môi cô bất giác cong lên lòng có chút ấm áp... nghĩ một lúc cô liền gọi điện cho anh:
“Anh xong việc chưa?”
“Vừa mới xong việc... nhớ em!”
“Được, vậy anh nhanh về, em ở nhà chờ anh...”
“Tuân lệnh bảo bối!!!” Hai người kết thúc cuộc gọi trong hạnh phúc, Vương Tu Kiệt vội kết thúc công việc lao thẳng xe về nhà trong vui sướng...
Lục Thiên Thiên nhớ đến tin nhắn của Nghiêm Hạo cô đã từ chối rõ ràng... hẳn là Nghiêm Hạo sẽ không tìm tới nhà đâu nhỉ? Hưm, nhất định không được để bình giấm nhỏ biết! Nếu không… thì mệt lắm. Cô vừa suy nghĩ vừa rùng mình, cảm giác sợ hãi với tưởng tượng của mình. Nhìn thấy bé mèo đang vùi đầu trong chăn vì thế liền với tay ôm tiểu Cat cho đỡ sợ a.
Lục Thiên Thiên sang biệt thự của Vương Tu Kiệt làm vài món ăn đơn giản cho anh, không biết từ lúc nào bóng dáng người đàn ông cao lớn xuất hiện từ phía sau ôm lấy cô...
Anh chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ hạnh phúc như thế này... cũng may nhờ có em. Vương Tu Kiệt tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhắm nghiền mắt vẻ mặt không giấu được hạnh phúc thầm nghĩ.
Xúc cảm ấm áp từ phía sau khiến Lục Thiên Thiên thật nhẹ nhõm, lòng cô như được sưởi ấm hoàn toàn: Như vậy thật tốt. – cô nghĩ.
“Anh mau rửa tay rồi ra ăn cơm, sắp xong rồi!” cô mỉm cười nói.
“Vâng! bảo bối.” anh nhẹ nhàng hôn lên má cô rồi mới chịu rời đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên không Nữ Phụ Thì Đã Sao? - Hạ Tuyết Liên99
Любовные романыNội dung: Cô - Bạch Thiên Ý từ nhỏ đã mồ côi, cô được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có hiếm muộn con, những tưởng hạnh phúc của cô sẽ đến khi có một mái ấm để cô nương tựa nào ngờ hạnh phúc tưởng chừng như rắn chắc nhưng lại mong manh ấy đã đổ vỡ...