"Tại sao từ chối tôi mà em lại khóc?"
Tiêu Chiến lau nước mắt, chậm rãi nghiêng người tránh đi bàn tay của hắn vừa vươn ra. "Tôi đã từ chối rồi. Vậy sau này chúng ta lại về như trước đây đi. Không quen không thân"
"Em thực sự không thích tôi một chút nào?"
"Ừm"
"Một chút động lòng cũng không?"
"Không"
"Tôi không tin"
"Mặc kệ cậu"
"Vậy nếu bây giờ tôi có xảy ra chuyện gì em cũng không đau lòng đúng không?"
Tiêu Chiến trưng ra bộ mặt "Không liên quan đến tôi", dửng dưng nhìn hắn.
Vương Nhất Bác đau đớn nhìn cậu. "Nếu em đã tuyệt tình như vậy, thì được thôi. Em đi đi. Tôi không phiền em nữa. Chỉ mong em về sau sẽ hạnh phúc vui vẻ"
Tiêu Chiến xoay người chạy xuống, từ sân thượng đi xuống, xung quanh đã không còn bóng người nào nữa. Cậu rẽ vào một khoảng sân nhỏ, ngồi thụp xuống bắt đầu khóc. Cậu cố đè nén để không phát ra tiếng khóc của bản thân nhưng thực sự không kiềm chế được. Nước mắt cùng tuyết trên trời cứ thi nhau rơi xuống.
"Hức... hức.."
Trong chốc lát trước tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao. Giọng nói trầm ấm quen thuộc từ đỉnh đầu phát ra. "Em từ chối tôi xong lại trốn ở đây khóc, em muốn tôi phải làm sao với em đây bé con?"
"Hức..."
Nhìn Tiêu Chiến khóc đến run lên, hắn nhịn không được muốn ôm em vào lòng.
"Chiến Chiến.."
"Hức...hu hu..."
"Bé con của tôi"
"Là tôi không xứng với cậu... nhà tôi.. nhà tôi phá sản rồi. Tôi.. tôi không còn gì cả.. hức.. tôi không xứng với cậu"
Vương Nhất Bác đơ ra vài giây, sau đó vội vàng nhào tới ôm cậu vào trong ngực. "Em vừa nói gì vậy?"
"Nhà tôi phá sản rồi.. cậu vừa lòng chưa? Tôi là học tra, không xứng với cậu. Nhà tôi cũng nghèo rồi.. tôi bây giờ đến với cậu là đỉa leo chân hạc. Tôi.. hức.."
"Tôi không hỏi em chuyện đó. Tiêu Chiến, tôi hỏi một lần duy nhất. Em có thích tôi không? Có yêu tôi không? Có muốn tôi không?"
Tiêu Chiến không đáp lời, bị hắn hung hăng cưỡng ép cậu nhìn thẳng mặt hắn. "Trả lời tôi"
"Hức.."
"Bé con?"
"Có.. Tôi... ưm~~"
Chỉ một chữ cần nghe được thốt ra từ đối phương, Vương Nhất Bác đã nhịn không được mà hôn xuống. Đôi môi Tiêu Chiến vừa mềm vừa thơm. Không còn như lần trước mà khách sáo nữa, lần này một tay hắn giữ cằm cậu, một tay ôm eo cậu kéo sát cậu vào người mình. Tiêu Chiến bị bất ngờ, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy eo hắn, chầm chậm hé miệng đón nhận.
"Chiến Chiến, tôi yêu em vì em là em. Không phải vì nhà em giàu hay gì cả. Về với tôi, tôi cho em mọi thứ. Sẽ không để em chịu thiệt thòi"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Đồ đáng ghét, tránh xa tôi ra!
FanfictionVương Nhất Bác x Tiêu Chiến Vườn trường, nhẹ nhàng, đáng yêu, oan gia ngõ hẹp.