Chương 9: Lưu học trưởng tồi lắm.

582 51 16
                                    

Phía cuối chân đồi, gió từ chiếc cối xay già nua nằm xa tít nhẹ nhàng đưa đẩy đám lá khô khốc ngoan cố ở lại trên cành cây phong đỏ trơ trọi, tình cờ mà rơi lên trên đầu mũi giày thể thao của Nghiêm Hạo Tường.

Em thơ thẫn nép mình ở một góc khuất trong công viên, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đan len.

Cái này là đan cho học trưởng. Từng câu hội thoại của chị Kì Dương và hắn hôm qua em đều ghi nhớ, chính vì thế mà bất giác lòng lại nhói đau.

Hôm đó, hắn không đáp lại chị ấy, có phải Lưu Diệu Văn của em đã thực sự đã tìm được ánh sáng của mình rồi không ?

À không, là Lưu Diệu Văn thôi. Không phải của em.

Tiếc là một con đóm đóm đơn dại như em lại không thể chiếu sáng trái tim anh ấy.

Thế mà Nghiêm Hạo Tường vẫn ngoan cố mà chấp niệm rằng anh lớn của em vẫn đặc biệt yêu thích em.

Hôm nay em dậy sớm, trên đường ra công viên tiện thể lấy len ra đan một chút, thấy đã sắp đến giờ đi học lại vội vàng nhét hai quả len tròn và dụng cụ đan vào trong một túi đựng lớn màu trắng, cầm theo cặp sách vội vã rời đi.

Xui xẻo thay là đến trường lại bắt gặp học trưởng Lưu đang khụy xuống buộc dây giày cho Đoàn Ái Nhi ngay trước cổng. Với em mà nói học trưởng chưa bao giờ hạ mình trước em như thế cả.

Cả kể những lúc em giận dỗi hắn chỉ điềm đạm mà hứa dẫn em đi chơi. Một lời xin lỗi vụng về thôi căn bản vẫn là không có.

Hay là vì hắn cho rằng em quá thích hắn nên dù gì em cũng sẽ bỏ qua. Sự thật thì điều hắn nghĩ vẫn luôn là đúng. Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn ngốc nghếch mà làm lơ tất cả.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Em chỉ lặng lẽ cúi đầu, muốn bỏ chạy thật nhanh.

Tiếc là, đi chưa được dăm bước lại bị xách ngược cổ áo lại.

" Bạn tránh mặt tôi?"

" Không...không có mà, tại...tại tôi còn phải làm bài tập nữa, học trưởng và bạn học cứ thong thả, tôi đi trước."

Nghiêm Hạo Tường nói xong liền nhanh chóng tẩu thoát, để Lưu Diệu Văn phía sau nhìn lòng bàn tay mình vẫn còn ấm hơi người kia mà thầm tiếc nuối, vì cái gì ?

Hắn có cảm giác với em sao ?

___

Tiết thể dục đầu tiên, em ở phòng thay đồ không ngừng nhìn hắn, mà tên mặt đen kia vẫn cố chấp không quay đầu đáp lại ánh nhìn của em lấy một lần.

Nghiêm Hạo Tường đành lủi thủi một mình rời đi.

Học trưởng chết bầm, có cần phải giữ khoảng cách như vậy không?

Thành thật mà nói từ lúc Đoàn Ái Nhi quay về hắn cũng không còn hẹn em cùng ra ngoài nữa, mỗi lần làm bài tập nhóm xong em về kí túc xá thì hắn đã ngủ mất rồi.

Bằng không nếu có hôm em chủ động về sớm, Lưu Diệu Văn chắc chắn cũng đã cùng bạn học đó ra ngoài.

Nghiêm Hạo Tường thầm thở dài. Lê chân nhỏ nặng nề đến chỗ tập trung.

[ Văn Nghiêm Văn ] gọi em là người nhà.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ