Nghiêm Hạo Tường ngồi thẫn thờ trên sân thượng gần cả một buổi chiều.
Nhìn quanh bạn học cũng đã về cả, cảm giác đơn độc cứ như một con quỷ, chực chờ rồi lao sẵn ra bủa vây lấy từng lớp biểu bì của em.
Phải rồi, con quỷ ấy cũng chẳng cần chờ đợi cái gì, nó vẫn luôn ở đó. Căn bản là em vẫn bầu bạn với nó đến độ quá quen thuộc. Với em, thế giới của người tự kỉ vẫn là tốt nhất.
Em dại khờ mà phá bỏ rào cản tâm lý của mình để mở lòng với hắn. Kết quả thì sao?
Hắn ba lần bảy lượt bóp chết lấy tâm can em, có lẽ cùng hắn yêu đương sẽ là điều từ giờ em sẽ không bao giờ nghĩ tới nữa.
Một bàn tay ấm nóng vỗ nhẹ lên mảnh vai mỏng đang run lên của em. Vẫn là mùi nicotine quen thuộc đó, mắt em đã cay xè mà nó càng làm cổ họng em cay thêm.
" Nhóc biết ngồi ở đây nguy hiểm lắm không ?"
"Chị Kì Kì..."
" Hửm?"
"Học trưởng anh ấy về chưa ạ ? Nếu đứng dưới trời lạnh thế này anh ấy sẽ ốm mất."
Chị cốc nhẹ vào đầu em, khuôn mặt thường ngày lạnh tanh bây giờ càng kịch liệt đen lại.
" Em có bị ngốc sao ?Còn quan tâm hắn có phải em quá khờ khạo rồi không Hạo Tường?"
Nghiêm Hạo Tường nhất thời im lặng. Tay em thì giờ đã không còn ngứa lắm nhưng tim thì đau âm ỉ.
Có lẽ em nên nhận ra sớm hơn nếu em bước vào một mối quan hệ như một vị khách không có thiệp, thì chắc sự có mặt của em chỉ là phiền phức.
Nghiêm Hạo Tường nhìn mớ hoa tuyết đậu trên tấm áo mỏng của mình.
Em khóc.
Tiền em cất dành đáng ra để mua chút đồ mùa đông cho bản thân, kết quả vì hắn mà tiêu đi. Giờ đây ngồi ôm cả mớ đau lòng với da thịt run bật đến tái nhợt.
Tuyết đã ngày càng dày hơn, lấp đầy cả một khoảng lớn trong lòng em. Em nhìn xuống sân trường phủ đầy màu trắng, ước chừng tuyết cũng vừa lên được gần 6-7 xăng ti. Mắt em ánh đầy sự khó hiểu, lắc lắc đầu tròn quay sang hỏi Lưu Kì Dương.
"Chị ơi ?"
"Hửm ?"
"Nếu nhảy từ đây xuống không biết em có chết không nhỉ ?"
Lưu Kì Dương hoảng hốt đến nỗi bấu chặt lấy vạt áo em, chưa kịp lên tiếng thì em đã nói tiếp.
" Phải rồi, không cần nhảy thì tuổi 17 cũng chết rồi, không biết bao giờ mới được chôn cất nữa đây."
Lưu Kì Dương chưa bao giờ nghe Nghiêm Hạo Tường nói những lời như thế. Cô chỉ bắt gặp một bé con hiền lành, đáng yêu, việc gì cũng hiểu chuyện mà nghĩ cho người khác.
Cũng chưa một lần em nhắc đến tâm tư của mình, chỉ độc nhất ngoan ngoãn ngồi bên nghe người khác than thở.
Bản thân em mệt mỏi thế nào cũng chỉ em biết. Chỉ là đến lúc này, đứng trước Lưu Diệu Văn , em không còn chịu nổi nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm Văn ] gọi em là người nhà.
FanfictionChuyển ver. Chuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả. Tác giả gốc : Miin_zsek Tên fic gốc : gọi em là người nhà.