Nhắm mắt mà xem, nhiều năm về trước đã có một học bá mặt than, vẻ mặt doạ người đến nhường nào. Biết bao nữ sinh trong trường chạy theo hắn ta nhưng đến một cái liếc mắt, bộ mặt băng lãnh ấy vẫn không thể nào cho họ lấy một cái.
Thế mà học bá Lưu Diệu Văn bây giờ lại trở nên dịu dàng, còn có chút...bám người với nam sinh vừa chuyển tới ngày ấy- Bạn học Nghiêm Hạo Tường.
Không hiểu vì sao, bọn họ lại hoà hợp đến lạ. Chẳng ai rõ họ đã từng yêu nhau như thế nào, cũng chẳng ai biết từ bao giờ mà học bá Lưu lại cảm mến người ta nữa.
Chỉ là hiện tại họ đều đã sắp cùng nhau nắm tay bước vào lễ đường trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Cảm xúc của lưu lớn lúc này, chính là vô cùng kì lạ, hắn không biết nó gọi là gì, có điều hiện tại tay hắn chính là đang run đến nóng ran cả người.
Đương nhiên hắn hoàn toàn không phải do sợ đám đông, hắn là vì cảm thấy hạnh phúc quá, không thể nào kiểm soát bản thân được đó nha.
Mẹ Lưu ngồi ở bên dưới âm thầm che mặt, sở dĩ vì nhìn thằng con trai quý tử gương mặt đại ngốc đứng bẽn lẽn cười trên sân khấu. Ai mà ngờ cục đá nhà bà cũng có ngày bị tiểu bạch thỏ họ Nghiêm khả ái cảm hoá chứ, không những cảm hoá, mà còn làm cho hắn thích đến mê mệt.
Em bé Nghiêm đúng là quá giỏi đi.
Nhắc đến bánh bao nhỏ mới nhớ, em cả sáng hôm nay đã không thấy. Nếu để tính cho thời gian chuẩn bị thì hoàn toàn đã xong lâu rồi.
Đáng lẽ ra giờ này em đang phải xinh đẹp, khả ái đứng trước mặt hắn chứ. Thành công làm hắn sốt ruột rồi.
Hắn nhìn thấy ba mẹ Nghiêm đã yên vị trên ghế phụ huynh, nhìn xung quanh mọi người cũng đã ngồi yên rồi, mọi thứ có vẻ đã ổn, nhưng thâm tâm lại phát giác ra bản thân đột nhiên cảm thấy trống vắng.
Thực sự thì...
Cảm giác tìm một người quan trọng trong vô vọng giữa hàng vạn người chính là vô cùng khó chịu.
Lưu Diệu Văn kiên nhẫn dõi mắt ra phía cánh cửa đang khép hờ, mũi dày sốt ruột gõ liên tục.
Hắn đã đờ người nhìn cánh cửa phòng thay đồ của em gần 30 phút rồi, người ngồi bên dưới trông bộ dạng của hắn cũng thật sự phải nóng lòng theo.
Thời gian không dài, nhưng sự vắng mặt của em làm mắt hắn trở nên hoá dại. Cánh cửa ấy, cuối cùng, vẫn là không mở.
Hắn cúi đầu rời khỏi lễ đường trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Chỉ có hai bên phụ huynh mới hiểu Lưu lớn muốn làm gì, hắn là đang đi tìm tiểu tâm can của mình.
Ba mẹ hai bên dù biết Nghiêm Hạo Tường đã xảy ra chuyện gì đó mà không đến, nhưng bộ dạng thành thật lại bày ra không quan tâm. Không phải bản chất họ là như vậy, chỉ là họ tin...
Dù Nghiêm Hạo Tường có ở đâu chỉ cần là em- tiểu khả ái mà hắn yêu thương nhất, Lưu Diệu Văn nhất định cũng sẽ tìm được.
Hắn dựa theo cảm tính, gấp gáp lái xe về Lưu gia. Bàn tay run run đánh rơi cả chìa khoá phòng. Hắn vừa nóng lòng tra chìa, vừa gấp gáp gõ liên tục vào cửa.
![](https://img.wattpad.com/cover/324825804-288-k418866.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm Văn ] gọi em là người nhà.
FanfictionChuyển ver. Chuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả. Tác giả gốc : Miin_zsek Tên fic gốc : gọi em là người nhà.