Lần đầu tiên trong đời, Kim Doyoung nhận được một lời tỏ tình như vậy, nếu có thể gọi đó là một lời tỏ tình.
Thật kỳ cục, anh nghĩ. Làm thế nào mà người trước mặt anh có thể nói điều đó mà mặt không đỏ tim không run vậy, nhưng trái lại anh có vẻ bối rối. Tất nhiên, sự bối rối của anh là có nguyên nhân khác.
Jung Jaehyun là bố của Đậu Đậu và là người đàn ông đầu tiên của anh theo mọi nghĩa, Kim Doyoung chắc chắn có một vị trí đặc biệt trong trái tim dành riêng cho cậu.
Chỉ là chuyện vừa rồi làm anh mất cảnh giác, Jung Jaehyun tự nói với anh rằng cậu thích anh, cậu nói dễ dàng, dường như không cần suy nghĩ cẩn thận, giống như mỗi lời cậu nói với anh trước đó, trực tiếp và đơn giản, khiến người ta không thể biết được trong đó có bao nhiêu chân thành, hay chỉ là sự yêu thích nhất thời.
Anh nhìn Jung Jaehyun, trong lòng đột nhiên vang lên một giọng nói.
Có muốn nói cho cậu ấy nghe không? Nói cho cậu ấy nghe tất cả mọi chuyện.
Nếu Jung Jaehyun biết rằng cậu đang đối mặt với một người vô tình có quan hệ với mình, người lựa chọn sinh một đứa trẻ nhưng lại bỏ rơi nó, và bây giờ lợi dụng cậu để đến gần Đậu Đậu, liệu cậu có còn yêu anh nữa không?
Ngay từ đầu khi chọn lựa làm như vậy, Kim Doyoung chỉ đơn giản là muốn có thể tiến có thể lui, nắm thế chủ động trong tay mình, dựa trên sự hiểu biết của mình về cậu, anh không biết đối phương sẽ phản ứng như thế nào khi nghe anh nói sự thật, bản thân cũng không đủ dũng cảm để nói Đậu Đậu là con của mình, huống hồ không chừng Jung Jaehyun sẽ nói ra lời gì đó càng kinh thế hãi tục hơn.
Nghĩ đến trước bữa tối tự dưng bị đối phương ôm vào trong lòng, anh không khỏi có chút ngại ngùng và hổ thẹn, mặt nóng bừng, thở dài một hơi, quả thực bế tắc, "Về sau cậu có thể đừng nói những lời như vậy nữa."
Jung Jaehyun thấy anh im lặng đứng đó thực sự khó chịu khi anh nghẹn một câu như vậy một lúc lâu, "Em thích anh, chính là thích anh, nhưng có chút không hài lòng"
"..." Kim Doyoung nhìn chằm chằm cậu, sợ câu tiếp theo nói ra cái gì khác thường.
"Anh luôn chẳng có phản ứng gì đối với lời của em, trong lòng anh nghĩ gì em cũng chỉ có thể suy đoán, nhưng em không thích cứ phải đoán già đoán non." Jung Jaehyun không để tâm tới anh đang né tránh, kéo người đến trước mặt mình.
Hai người đối mặt với nhau, Kim Doyoung xấu hổ bối rối, ánh mắt quay đi chỗ khác.
Đây là lần đầu tiên Jung Jaehyun gặp một người như Kim Doyoung, rõ ràng tỏ ra thích người ta nhưng không chịu dỗ dành, mấy lần rồi trêu chọc cậu ngứa ngáy khó nhịn, kết quả là anh ôm con bỏ chợ, trốn tránh xa tít tắp, dường như chỉ có bản thân cậu đang độc xướng vậy.
Rốt cuộc phải chờ đến bao giờ anh mới chịu thừa nhận rằng anh thích cậu? Jung Jaehyun không muốn đợi thêm nữa, thời gian càng dài, cậu sẽ càng bị dày vò hơn. Cậu nhìn vào đôi môi mím chặt của Kim Doyoung, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là hôn lên, giống như họ vừa làm, cậu không quan tâm đến cái gì mà lịch sự với tôn trọng.
BẠN ĐANG ĐỌC
JaeDo | Sự cố
General FictionTác giả: Sugarfree3@ao3 Biên tập: C Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả Vui lòng không mang ra ngoài!