C04

244 15 0
                                    

Vương Nhất Bác cởi giày ra, ngâm đôi bàn chân trần xuống dòng suối nhỏ vừa trông thấy dọc đường. Dòng nước mát lạnh mang đến cảm giác khoan khoái khiến cậu khẽ rên lên một tiếng vì thoải mái. Cậu không xa lạ gì với các hoạt động thể chất, nhưng chuyến đi bộ quá dài này làm chân cậu nhức nhối, cơ bắp phát đau.

Vương Nhất Bác mở tay nải lấy ra chiếc bánh màn thầu cuối cùng mà Lưu Phi Phi gói vào cho cậu, cắn một miếng. Chiếc bánh để lâu trong túi đã hơi có mùi, nhưng Vương Nhất Bác đâu còn lòng dạ nào mà kén cá chọn canh, cậu đói ngấu rồi.

Ở trên cao, bầu trời trong xanh chỉ có vài đám mây đang lặng lẽ trôi trên thinh không rộng lớn. Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, thở dài một hơi. Cậu đã đi khỏi làng gần bốn ngày rồi, nỗi sục sôi ban đầu trong lòng đã dần lắng dịu, nhưng những thôi thúc kia vẫn còn đó, nhắc nhở cậu về mục đích của chuyến đi này.

Vương Nhất Bác thực sự rất mệt, và cả cô đơn nữa. Đúng vậy, chặng đường dài dường như vô tận, không có đến một con lừa bầu bạn bên cạnh khiến ngay cả một người kiệm lời như Vương Nhất Bác cũng cảm thấy cô độc biết chừng nào. Nhưng điều gì đó mách bảo cậu rằng, sớm thôi, cậu sẽ đến được nơi mình cần đến.

Vương Nhất Bác đi qua mấy nhóm tu sĩ, họ mặc những bộ trang phục màu sắc mà cậu không nhận ra. Nhưng trong số đó có một người khoác bạch y nổi bật họa mây xanh bay lượn của Lam Thị. Lúc đi ngang qua, bước chân người đó thoáng khựng lại, y liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái từ đầu đến chân rồi lại như nghĩ ngợi gì, lắc đầu đi tiếp.

Vương Nhất Bác nửa nhẹ nhõm nửa lại lo lắng. Cậu không biết ngoài vị trí tiên đốc đứng đầu tu chân giới, Lam Vong Cơ hiện còn đảm trách vai trò gì. Toàn bộ hiểu biết của cậu về thế giới này đã không còn nhiều ý nghĩa nữa, vì thời điểm này là sau đại kết cục của Trần Tình Lệnh. Có điều, Vương Nhất Bác vẫn le lói một tia hy vọng, rằng gương mặt này của cậu sẽ là tấm vé thông hành mà cậu đang rất cần.

Nghĩ đến Lam Vong Cơ, Vương Nhất Bác liền nghĩ ngay đến Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện có quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ để ở bên người y thương không? Vương Nhất Bác không biết. Hành trình của Vong Tiện trong Trần Tình Lệnh đã kết thúc ở màn đoàn tụ trên đỉnh núi. Vương Nhất Bác không rõ sau đó phiên bản thật của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện sẽ viết tiếp câu chuyện của riêng họ như thế nào.

Đương nhiên là họ sẽ ở bên nhau, Vong Tiện một đời đã định, đó chính là số phận, họ vĩnh viễn là tri kỷ của nhau. Nhưng một phần ích kỷ trong Vương Nhất Bác vẫn hoài nghi rằng mối quan hệ của họ ở ngoài đời sẽ không hoàn hảo như ở trên màn ảnh.

Sau khi ăn hết chiếc màn thầu, Vương Nhất Bác đứng dậy, chuẩn bị đi nốt đoạn đường cuối cùng. Cậu chùi chân lên vạt cỏ rồi đi giày vào, khoác tay nải lên vai và tiếp tục cuộc hành trình. Nơi cậu muốn đến đã không còn xa nữa.

"Chờ ta, ta đang tới đây." Vương Nhất Bác thì thầm dù không biết mình đang nói với ai.

Một ngàn bậc thang dẫn lên Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng là mỗi bước một mở ra tiên cảnh chốn nhân gian, nhưng lại là sự giày vò khủng khiếp đối với thân xác người phàm. Vật vã mãi Vương Nhất Bác mới đi lên đến đỉnh.

ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ