IX.

664 69 10
                                    

Sau một quãng đường dài hiểm trở và vô vàn những lần thót tim đến sững sờ trong lâu đài Isphera, Jimin đã có một giấc ngủ thật ngon như một sự an ủi ngọt ngào cho những đau buồn và mệt nhọc, em cảm tưởng như chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngáy đều ngay lập tức, sấm có nổ bên tai có lẽ cũng chẳng hề hay biết gì.

Giờ sinh hoạt kì lạ so với nếp sống bình thường cũng chẳng thể ngăn cản nổi hai mí mắt em mệt nhọc díu lại, Jimin cho rằng đây cũng chỉ giống như là một giấc ngủ trưa, và khi em thức dậy sẽ là khoảng năm giờ chiều, khác ở chỗ khi ở Isphera, đó sẽ là lúc em ngồi vào bàn cùng cả một đại gia đình ăn sáng.

Jungkook thức dậy từ sớm, nhanh gọn thay bộ đồ lụa mỏng mềm được em cất công chuẩn bị đêm qua ra trước, sau đó thít gọn áo choàng lớn ra sau, xong xuôi cũng không nỡ đánh thức Park Jimin còn đang yên bình say ngủ, cũng chẳng dám rời khỏi căn phòng này nửa bước. Gã luôn sợ rằng em tỉnh dậy không thấy gã ở đó mà hoảng sợ lạc trong lâu đài, gã lo lắng cho một người cũng đã sống đến ngàn năm như gã, trong mắt Jeon Jungkook, Jimin bé nhỏ, mỏng manh đến nhường nào.

Mặt trời lặn, trăng đã lên cao...

Trăng trời gặp nhau trong phút chốc rồi rời đi chẳng hề ngoái lại, ánh trăng bàng bạc treo giữa mảnh trời vẩn lên từng áng mây đen kít trôi dần, Jungkook vẫn ngồi lặng im bên cạnh giường, bàn tay vương chút hơi ấm chạm nhẹ lên má Jimin, dè chừng xoa nhẹ, gã nhìn em thật lâu, và thật sâu, gã cảm tưởng tầm mắt mình chẳng còn gì ngoài em nữa, một xinh đẹp đang lặng thinh như hoàng tử ngủ trong rừng, êm đềm và bình yên.

- Park Jimin, ta xin lỗi.

Jungkook đột nhiên xin lỗi, Jimin khẽ nhăn mặt ưm lên một tiếng phụng phịu quay người, môi chu như làm nũng vì giấc ngủ bị làm phiền một cách khá thô bạo, gã quên rằng bản thân đang vô thức chà sát em với một lực tay rất tự nhiên không kìm hãm, một phần má mềm mại đã dần ửng đỏ cả lên rồi.

- Jimin, dậy đi, sắp tới giờ ăn sáng, muộn mất...

Gã cúi đầu, giọng nói yêu chiều mềm mại từng chút rả rích rót vào tai người nọ, Jimin hé mắt, theo thói quen bật ngay trở dậy, ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh, giấc ngủ ngon như làm em quên rằng mình đã đến Isphera từ ngày hôm trước, con mắt mở trừng như giật mình khi trông thấy những bức ảnh kì quái đập ngay vào mắt làm em hoảng hồn thở hổn hển. Jimin hoảng loạn nắm lấy một bàn tay ở gần mình nhất rồi lại giật mình đẩy vội ra, Jungkook cười khổ.

- Sao vậy, chưa quen à?

Và rồi gã bọc lấy em trong vòng tay lớn, thở một hơi dài xoa lên tấm lưng phẳng lì, Jimin ngái ngủ.

- Bá tước... chào buổi sáng.

Jeon Jungkook bật cười.

- Buổi sáng ấy hả? Trăng lên rồi, chuẩn bị đi ăn thôi mọi người đang chờ em đấy.

Jimin chợt buông gã ra ngay lập tức, con mắt nhỏ mở vội như thắc mắc với câu nói của bá tước Jeon, ý là... cả lâu đài chỉ chờ có mình em? Jimin mấp máy.

- S... sao mọi người không ăn trước ạ?

- Thiếu em và ta, em nghĩ rằng có ai dám động đũa không chứ?

[kookmin]: so this is love?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ