Chương 17: Phản bội

10.2K 159 11
                                    

Chương 17: Phản bội

Cuối cùng Tần Tử Kỳ bắn ở bên trong Lâm Thính Kha.

Bọn họ lại làm thêm một lần nữa, lần này Tần Tử Kỳ còn kéo dài hơn, dưới háng rung động bạch bạch, anh bế Lâm Thính Kha lên để y cưỡi trên người mình.

Chiều sâu và lực độ như vậy khiến Lâm Thính Kha gần như không thể khống chế được mà bắt đầu rên rỉ, y gắt gao cắn chặt môi mình, không cho phép bản thân mình phát ra thứ âm thanh hoang dâm phóng đãng như vậy.

Tần Tử Kỳ biết Lâm Thính Kha đang ngấm ngầm chịu đựng, anh cũng không định cứng rắn bắt Lâm Thính Kha phải rên ra, mà là đi hôn lấy môi y, đè lại những tiếng rên rỉ sinh động dưới cái hôn môi.

Ngày hôm sau, Lâm Thính Kha vẫn là người dậy trước, y lấy quần áo mặc vào, xong xuôi mới đi đánh thức Tần Tử Kỳ.

Ánh sáng mặt trời nhu hòa rơi trên gương mặt Lâm Thính Kha, tôn lên vẻ đẹp như họa trên gương mặt ấy càng thêm xuất sắc. Tần Tử Kỳ có một loại xúc động, anh rất muốn hôn Lâm Thính Kha, nhưng vẫn là nhịn xuống.

“Tiên sinh, sao vậy?” Lâm Thính Kha hỏi.

Tần Tử Kỳ đỏ mặt, thẹn thùng đến là ngây thơ, anh hoảng loạn sờ sờ mặt mình: “Không có gì, đưa quần áo cho tôi đi.”

Lúc sau, Lâm Thính Kha đề nghị lên núi nhặt mấy cục đá màu đen mà hôm qua thấy về để tạo thành hình SOS trên bãi cát, tiện cho nhân viên cứu hộ có thể tìm thấy họ sớm hơn một chút.

Hai người đi lên trên núi, nhặt đá lên rồi đi về dưới chân núi.

Thấy được một cây ăn quả, Lâm Thính Kha nhận ra được đây là cây lê dại, y nói: “Quả dại này có thể ăn được, không có độc.”

Tần Tử Kỳ: “Sao em thông minh thế, cái gì cũng biết?”

Lâm Thính Kha cúi đầu cười cười: “Nhà thiếu gia có một cái nông trường do cha tôi quản lý. Vào kỳ nghỉ hè lúc còn đi học tôi sẽ thường xuyên qua đó, tự nhiên cũng sẽ nhận diện được một vài chủng loại cây ăn quả.”

Tần Tử Kỳ vụng về leo cây, trèo nửa ngày mà vẫn chưa trèo lên được. Anh chật vật nhảy xuống, đứng ở trước mặt Lâm Thính Kha: “Xin lỗi, tôi chưa trèo cây bao giờ.”

Lâm Thính Kha cũng không nói gì, động tác nhanh nhẹn trèo lên cây, hái xuống rất nhiều quả.

Hai người dựa vào dưới gốc cây ăn quả dại, trong lòng Tần Tử Kỳ đấu tranh vô số lần, hít vào lại thở ra, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, nghiêng đầu thơm cái má trắng nõn của Lâm Thính Kha.

Lâm Thính Kha bỗng nhiên quay đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Tần Tử Kỳ lại thẹn thùng cúi đầu, nói chuyện cũng lắp bắp: “Xin lỗi… đáng lẽ ra tôi nên hỏi em trước.”

“Không sao.”

Buổi tối bọn họ lại làm, lần này là Tần Tử Kỳ chủ động. Nhưng anh cũng không có dò hỏi Lâm Thính Kha trước, mà là chậm rãi dịch người tới, hôn lên lưng Lâm Thính Kha từng chút một, sau đó từ từ di chuyển tới mặt.

[ĐM/SONG TÍNH] Vợ và người quản gia của hồi môn.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ