Chương 36: Triền miên (Chân play)

7.5K 172 12
                                    

Chương 36: Triền miên (Chân play)

Những ngày tiếp theo, hai người cũng xem như đã ổn định.

Họ đều là những người ưu tú trong lĩnh vực kinh doanh, năng lực học tập rất mạnh, không đến mấy ngày đã hiểu tường tận về hoạt động vận chuyển trong nông trại.

Hôm nay, Lâm Thính Kha ở nhà nghỉ ngơi.

Tần Tử Kỳ tới nông trại kiểm tra tình hình làm việc của nhóm công nhân.

Mấy ngày này, Tần Tử Kỳ đã hơi rám nắng, anh cũng cắt tóc thành đầu đinh, làm anh trông càng sáng sủa hơn.

Buổi chiều, anh khởi động lại máy cày, chiếc máy cày này đã hơi cũ, phát ra tiếng gầm rú buồn cười.

Lâm Thính Kha tưới hoa ở trong sân.

Nghe thấy giọng nói, y tiến lên phía trước vài bước ngó lại gần nhìn Tần Tử Kỳ.

Có mấy đứa nhỏ tóc vàng mắt xanh đạp xe đạp, bọn nó vừa mới hái hoa về, sau khi thấy Tần Tử Kỳ thì lại đây chào hỏi anh.

Tần Tử Kỳ lấy trái cây trong xe chia cho bọn nhỏ.

Bọn nhỏ cầm trái cây, cười tươi rói cảm ơn anh, sau đó lại đạp xe đi.

Khi đến chỗ hàng rào, nhìn thấy Lâm Thính Kha, mỗi đứa lại rút một bông hoa hồng trong rổ xe, ném cho Lâm Thính Kha.

Ở vùng nông thôn nhỏ này, việc ném hoa đại biểu cho sự thân thiện và yêu mến.

Lâm Thính Kha cũng cắt mấy bông hoa cho bọn nó, dùng tiếng Anh nói cảm ơn.

Tần Tử Kỳ dừng máy cày, mang theo một túi nhựa đi tới.

Anh ôm chặt Lâm Thính Kha: “Đoán xem hôm nay anh mang về cái gì nào.”

Mỗi lần Tần Tử Kỳ trở về từ nông trại, anh đều sẽ cầm theo một ít trái cây, hoặc là cây nông nghiệp.

“Cà chua.”

Tần Tử Kỳ hôn y một chút: “Sai rồi.”

“Táo?”

“Cũng không đúng.”

Tần Tử Kỳ mở túi của mình ra, bên trong là những trái nho căng mọng.

Chỉ là những trái nho này không phải theo chùm, mà được tách thành từng quả lẻ tẻ.

“Sao lại hái vậy, như này dễ bị hỏng lắm.” Lâm Thính Kha nói.

Tần Tử Kỳ cười rất vui vẻ, anh vẫn luôn ôm Lâm Thính Kha, nói: “Mấy trái nho này không phải cùng một chùm đâu, mà là do anh tìm mấy trái lớn nhất ở mỗi chùm hái xuống đấy.”

Lâm Thính Kha cười: “Như vậy khi nào thương nhân tới đây thu mua sẽ ghét bỏ mất.”

Giọng Tần Tử Kỳ rất nhẹ: “Vậy hạ thấp giá là được. Anh muốn đưa những thứ tốt nhất cho em.”

Anh ngồi xổm xuống, hôn bụng Lâm Thính Kha: “Hôm nay có khó chịu không em?”

“Em không, thực ra hôm nay nó rất ngoan, nằm yên lắm.”

Tần Tử Kỳ đứng lên, hôn lấy bờ môi mềm của Lâm Thính Kha, ôm y bước vào cửa nhà: “Hôm nay ăn cá được không?”

“Được.”

[ĐM/SONG TÍNH] Vợ và người quản gia của hồi môn.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ