Về đến chung cư,Sáp Kì vừa mở cửa đã lập tức bị Nghệ Lâm lao đến ôm lấy làm cho túi nguyên liệu cô mua dùng làm bữa trưa đồng loạt bị rơi xuống sàn nhà vương vãi. Con bé lại rất vô tư hôn lấy hai bên mặt của cô,bình thường những chuyện này không sao, nhưng bây giờ không tiện
"Nghệ Lâm,bị điên hả?"
Mặc dù Châu Hiền vẫn thản nhiên đứng dựa cửa chống tay trước ngực, trên gương mặt không lộ ra bất cứ một biểu hiện gì. Nhưng sống chung làm sao không hiểu tính nết của nhau?hiện tại chị ấy chính là muốn nghe cô giải thích
"Sao chị lại về sớm đến vậy?Có phải chị cứu được chị ấy rồi không?Em mừng quá"
Trong lúc Nghệ Lâm vẫn còn muốn lao đến ôm cô,Sáp Kì đã đem con bé đặt trước mặt Châu Hiền. Trước giờ Nghệ Lâm nghe kể Châu Hiền rất xinh đẹp, nhưng chưa thấy qua hình lần nào. Hiện tại nhìn thấy chị ấy một bộ dạng thần thái hút người đến vậy, có chút hiểu vì sao Sáp Kì lại lụy chị ấy trong nhiều năm.
"Chị ơi, chị đẹp quá"
Không phủ nhận lúc đầu Châu Hiền rất khó chịu hành động của Nghệ Lâm, nhưng khi con bé đứng trước mặt của chị hai mắt to tròn, có thể nói ra mấy lời ngô nghê đến vậy,đột nhiên lại có chút cảm thấy dễ thương
"Em là con của chị Thái Nghiên đúng không?"Đúng là nhìn kỹ có nét rất giống Thái Nghiên,năm đó Thái Nghiên cũng kể rất nhiều về đứa con gái của mình. Nhưng chưa từng nhắc đến Sáp Kì đã ủy thác chuyện của chị, hiện tại biết đến Nghệ Lâm là do trước đó cô có nhắc qua với chị chuyện này
"Dạ phải,có mấy lần em và chị Sáp Kì đến thăm mẹ,mẹ đều hỏi có tìm được chị chưa?"Lần nào mẹ cũng hỏi về vấn đề này,xem ra tình cảm của mẹ dành cho Châu Hiền đã vượt qua khỏi sự ủy thác lúc đầu.
"Khi nào đi thăm chị Thái Nghiên, chị cũng muốn đi"
Mặc dù Châu Hiền biết năm đó Thái Nghiên tốt với mình là có lý do, nhưng chị ấy cũng có mấy phần chân tình đối đãi.Nếu như năm đó không bị chuyển trại,cũng không xảy ra chuyện quen biết với Bảo Lâm.Tuy ở bên cạnh Thái Nghiên không bao lâu,nhưng Châu Hiền có tình cảm rất tốt với chị ấy
"Khoảng tháng sau là có thể đi thăm mẹ rồi,lúc đó em đưa chị đi cùng"Mỗi một lần thăm nuôi giới hạn là hai người. Đến lúc đó,có thể đưa Châu Hiền đi.
Hôm đó mặc dù Châu Hiền không nhắc gì về chuyện Nghệ Lâm quá thân thiết với Sáp Kì,nhưng cô vẫn muốn nghiêm khắc chỉnh đốn con bé. Hiện tại không giống như ngày xưa, phải phân rõ ranh giới,cho dù có là chị em nuôi đi nữa.
"Chị ấy sẽ ghen với em sao?"Người như Châu Hiền sao lại ghen với con nhóc như mình chứ?
Nghệ Lâm có đặc điểm tự biết rõ điểm mạnh, điểm yếu của bản thân. Ai nấy đều có thể nhìn ra được Châu Hiền hơn Nghệ Lâm về mọi mặt,từ body đến thần thái,đường nét trên gương mặt cũng có thể vượt qua Nghệ Lâm. Đó là còn chưa nói đến chị ấy có nét đẹp mặn mà của năm tháng,sức quyến rũ của một người phụ nữ từng trải.
"Cho dù Châu Hiền không ghen với em, em cũng đã lớn rồi, không được quá thân thiết thân thể với chị"
Bốn năm trước,tuy bước vào cấp ba, nhưng Nghệ Lâm vẫn là con nhóc. Hiện tại thân thể đã phát triển đến mức này, lại có hành động lao đến nhảy hẳn lên người cô,Châu Hiền không ghen mới lạ. Vì Nghệ Lâm cũng là con gái của Thái Nghiên nên chị ấy mới không tính toán nhiều thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT](Seulrene)Bà Chủ,Có Khách Đến
FanfictionTác giả:Phiên Nhi Liêu Editor:Sheki_Bắp🌽
Bà Chủ,Có Khách Đến](https://img.wattpad.com/cover/315268399-64-k823838.jpg)