Chương 17: Vào Cung

681 39 1
                                    

Sau khi dùng xong điểm tâm sáng đã đến giờ thìn, Thái Anh cùng Lệ Sa ngồi trên xe ngựa tiến vào hoàng cung.

Đối với Thái Anh cái gì ở đây cũng khá là mới lạ đối với nàng nên chuyến đi đến hoàng cung này cũng dừng phải ít nhất là trên năm lần để vương gia bồi vương phi mua đồ.

Thái Anh vui vẻ tất nhiên Lệ Sa cũng vui vẻ nhưng không ngờ sự vui vẻ này của cô biến vào mắt của người ngoài là sắp có người chết. Tiếng tăm của Lệ Sa gắn liền với biệt danh ' Tiếu diện tu la' cũng bắt nguồn từ nụ cười của cô; cô cười nhẹ thì không hài lòng, cười khẩy nhẹ vài tiếng là có người gần chết và cười như không cười chính là chết không có cái gì chối cải nữa. Đây chính là kinh nghiệm xương máu của các hạ nhân và thị vệ trong Hoàng Bắc phủ truyền ra ngoài để mọi người cùng biết, rèn luyện thêm kĩ năng ' nhìn mặt đoán lòng' của vương gia.

Như vậy, suốt chuyến đi người dân luôn bất an về nụ cười của Lệ Sa. Chỉ cần cô đi đến gian hàng nào cười nhẹ thì chủ gian hàng sợ đến tè ra ngoài a!!! Không đến nỗi vậy cũng là đứng trân trối nhìn đến mất hồn; có đôi người tự trách mình đi ra ngoài buôn bán sớm biết viết trước cái di chúc cũng đỡ phiền.... Ý nghĩ của mọi người đa dạng là thế nhưng cuối cùng là sự ngỡ ngàng!!! Vương gia luôn cười với vương phi, khi vương phi muốn xem cái gì thì cô đã thẳng tay thanh toán ngân phiếu rồi đưa cho vương phi. Cuối cùng Thái Anh đành phải bất đắc dĩ phải trở lại ngồi trong xe ngựa vì không muốn mình là tội nhân của cái ngân khố.

Người dân thì luôn nghĩ Vương gia sẽ ra lệnh trảm bất cứ ai nhưng ai cũng không ngờ vương gia không ra lệnh giết hay giết người này người kia, mọi người nhìn đoàn người Thái Anh rời đi thì cảm tạ không thôi.

Thái Anh không biết rằng khi nàng vừa bước lên xe ngựa, một con sâu liền bám trên người nàng; sau đó thân hình nó nhạt dần rồi biến mất như đang tàng hình.

.....

Khi đến hoàng cung cũng đã giờ Ngọ một khắc, vì chính ngọ nên hoàng đế cho phép cùng dùng điểm tâm với nhau. Lấy được thông tin này, xe ngựa cũng đi một đoạn đường dài mới đến được nơi cần đến.

Dọc đường đi nội tâm của Thái Anh cứ lên rồi xuống, không ngờ trong cung lại rộng như vậy lại còn xa hoa quá cỡ nữa chứ!! Nhiều lần nàng lén nhìn ra bên ngoài đều thấy những cột trụ to đùng, nhiều nơi còn chạm trổ tỉ mỉ rồi khắc vàng ròng lên nữa chứ, thật khác xa Hoàng Bắc phủ nơi nàng sống.

Dừng lại ở Ngọc Minh điện, xe ngựa dừng lại có vài nha hoàn tiến đến mở màn xe. Thái Anh theo Lệ Sa xuống xe rồi đứng chết trân tại chỗ như mấy thương nhân trên phố thấy Lệ Sa.

“ Xa xỉn thật!!” Thái Anh thốt lên một tiếng mà không biết lời mình đang nói, nơi này đúng là xa xỉn quá cỡ hơn vừa rồi nàng thấy ở ngoài nhiều.

Từ cửa Kiến Phúc cung Ngọc Minh đi vào, băng qua lớp lớp cửa son và tường cao mới thấy điện Hàm Nguyên sừng sững, trên đài cao là cung sâu cửa khuyết(*), như phượng hoàng xòe cánh ôm lấy mọi người.

(*) Trước cung điện hoặc lăng miếu thời cổ đại thường có loại cổng hai tầng, hai bên là hai bục đá, phía trên là ngôi lầu, ở giữa bỏ trống làm lối đi, gọi là cửa khuyết.

[Lichaeng] [Cover] [Futa] Vương Phi Của Vương GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ