Khi tôi đặt khẩu Locker lên bàn thì sắc trời vừa sáng.
Chính gia ngoài bác dâu hai, chỉ có bác cả nghe tôi gọi mới trở về. Bác hai và bác ba đều ở lại Thứ gia lo liệu cho tang lễ của Vegas, thực ra tôi cũng không gọi nhiều người đến. Chỉ là lúc ngồi trên chiếc bàn hội nghị trang nghiêm, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến Vegas, tự hỏi liệu ở tuổi tôi, ông ấy có phải đã từng phải làm việc bán mạng cho Thứ gia, đã từng ngồi trước chiếc bàn này, trải qua cuộc sống liếm máu trên đầu lưỡi dao hay không.
Thật nực cười, phải đến khi Vegas chết, tôi mới phát hiện những điểm tương đồng giữa tôi và ông ấy.
Khi Tankhun và Porsche đến, tôi đang ngồi cạnh bàn, trên bàn là chiếc hòm cùng lá thư bị tôi đè khẩu Locker phía trên. Khẩu súng đó là quà sinh nhật của tôi vào một năm nào đó. Sau lần bị bắt cóc, Chính gia không chỉ tăng cường an ninh mà còn tăng cường độ huấn luyện cho tôi. Bác ba đưa tôi khẩu súng này, nhưng bác ấy nói mình chỉ đưa giúp thôi, tôi hỏi và bác ấy chưa bao giờ trả lời người kia là ai. Sau này tôi cũng lười hỏi, Chính gia không thiếu súng, tôi cứ như vậy dùng nó đến giờ.
"Sao thế Venice, có chuyện gì mà con gọi mọi người đến sớm vậy, tìm ra mật mã rồi sao?" Bác cả nguyên đêm không ngủ, hai mắt thâm đen, có lẽ vẫn chưa kịp về phòng ngủ, bởi bác ấy vẫn chưa hét vào mặt tôi can tội làm hỏng bức ảnh trên tường.
Tôi quay đầu lại nhìn bác, "Tankhun."
Rõ ràng bác ấy rất ngạc nhiên, chúng tôi rất hiếm khi nói chuyện với nhau bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy. Bác ấy từng nói, giữa tôi và bác không cần câu nệ lớn nhỏ, nếu muốn gọi thẳng tên thì cứ việc. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít khi gọi, và nếu gọi thì ắt hẳn phải là chuyện lớn.
"Con xin lỗi bác trước, con là người phá hỏng bức ảnh của bác, sau này bác muốn phạt con thế nào cũng được. Hiện tại con không có thời gian để giải thích, vì con cần người chứng kiến những gì sẽ nói tiếp theo." Tôi đứng lên, quay người nhìn bác dâu hai của mình. Sau ngày hôm qua, giữa chúng tôi nhanh chóng hình thành một liên minh kỳ lạ, bác ấy rõ ràng không biết tôi sắp nói gì, nhưng vẫn lập tức điều chỉnh trạng thái. Tôi hiểu rồi, bác ấy đang sẵn sàng để hỗ trợ tôi, bất kể tiếp theo tôi có làm gì đi chăng nữa. Nếu bây giờ tôi tiễn một người đi, bác ấy cũng có thể trong một giây lên kế hoạch hủy thi diệt tích*.
*Xóa dấu vết, phi tang xác.
Tôi hít sâu, lời muốn nói đã luyện tập nhiều lần trong lòng, nhưng vẫn cứ không hoàn toàn chắc chắn.
Mọi người tò mò nhìn tôi đi về phía người đàn ông cao lớn góc phòng, chú ấy luôn ẩn mình trong bóng tối, đôi lúc tôi cũng quên mất chú ấy từng là một vệ sĩ xuất sắc.
"Arm."
Tôi nói.
Chẳng mấy khi tôi nói chuyện với chú ấy một cách nghiêm túc kiểu này, như chất vấn, lại như đang giằng co.
"Con muốn hỏi chú vài câu, hy vọng chú trả lời thật với con. Con sẽ không chĩa súng vào chú, bởi vì như vậy là một sự sỉ nhục đối với chú, cũng là sự sỉ nhục đối với con. Nhưng con mong chú có thể thành thật trả lời con, chú có thể đồng ý với con không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[VegasPete] Bí Mật
ספרות חובביםTên gốc: 《秘密》 Tác giả: 柠檬冰茶_不加糖 ____________ Bản dịch có thể không chính xác 100%. Truyện chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, không liên quan đến người thật. Mang tính chất phi thương mại. Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup...