- Có chuyện gì mà cô buồn vậy?
Mới sáng sớm, con Mận đang định ra sau bếp nấu nước thì thấy Kỳ Duyên đang ngồi trước cửa bứt bông bứt lá ném lùm tum đưới đất.
- Mợ giận cô rồi.
Kỳ Duyên một tay chống cầm ảo não nói, xong thì thở dài một hơi.
- Là vì chuyện cô đi xem hát về khuya sao ạ?
Nàng gật đầu. Số là hồm bữa anh hai rủ nàng ới xem hát, chuyện sẽ không có gì nếu bọn họ không uống say, sau đó Kỳ Duyên còn được cô đào hát đưa về tận nhà. Vậy là Minh Triệu hiểu lầm nàng xong giận dỗi tối giờ.
Trời ơi, cái số nàng nó sao á, cứ bị vợ dỗi suốt thôi.
- Hay là cô tặng quà cho mợ đi, con nghĩ mợ sẽ thích đó.
Thấy cô Út cứ ngồi thừ cái mặt ra, con Mận cũng thương tình mà muốn giúp đỡ nàng tìm cách hòa giải với vợ.
- Quà sao?
Kỳ Duyên đảo mắt lên nhìn nó, xong lại cúi đầu, nàng lắc lắc:
- Mấy món vật chất thì mợ con không thèm đâu, còn đồ tự làm thì... con biết đó, cô đến lặt rau còn không tử tế mã.
Cái môi của nàng bữu ra, mi mắt thì rũ xuống nhìn rất chỉ là tội nghiệp. Kỳ Duyên từ đó giờ học thì giỏi đó, chứ mấy chuyện nữ công gia chánh đều mử tịt, lâu lâu muốn làm cái gì đó cho vợ cũng không ra hòn.
Con Mận nhìn cái mặt bí xị của cô Út khiến nó cũng không vui, ngẫm nghĩ một hồi liền reo lên:
- Con nghe nói tối nay có đoàn kịch về diễn đó, cô dắt mợ đi coi đi, chứ con thấy mợ suốt ngày quanh quấn ở nhà buồn lầm.
Nghe cũng hay đó, khóe môi Kỳ Duyên cong lên vì thích thú, nàng lập tức tươi tỉnh đứng dậy. Không quên cảm ơn con Mận rồi thưởng cho nó chút tiền ăn bánh, con bé nhìn vậy mà rất được việc đó nha.
Kỳ Duyên vào trong phòng, thấy vợ đang ngồi xếp quần áo cho mình liền tưới cười đi tối.
- Em à.
Nàng ngồi lên giường, đưa cái mặt hí hứng lại sát gần cô, bất ngờ chu môi hôn một cái làm Minh Triệu đơ người ra.
Cái tên điên này, tự nhiên hôn người ta à, làm khoái muốn chết. Mà Minh Triệu phải giữ giá, vẫn chuyên tâm làm công việc của mình, vờ không để ý đến nàng.
- Em~ Duyên buồn quá, em ơi.
Bị vợ phũ phàng, Kỳ Duyên bày ra cái vẻ đau khồ nằm lăn qua lăn lại.
- Muốn gì đây?
Minh Triệu liếc xuống nàng chán ghét nói, đập vào cái tay đang bóp bóp đùi mình, giờ trò dê con gái nhà lành là giỏi.
- Đừng giận nữa, Duyên biết lỗi rồi.
Nàng giơ tay lên chọt chọt lên má cô, giọng điệu hết sức thành thật hối lỗi.
- Lại đây.
Cuối cùng cũng bị khuất phục, Minh Triệu vỗ vỗ vào đùi mình. Lập tức nàng trườn tối nằm lên đùi cô rồi nắm lấy bàn tay xinh đẹp đưa lên môi hôn, mềm quá.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thương nhớ ở ai ?
FanfictionCô út nhà ông Thạch năm nay đến tuổi cập kê mà chẳng thấy cô ưng ai cả. Mấy lần người ta qua hỏi cưới nhưng cô không thuận. ....... - Út Duyên, sao khuya rồi còn ở đây ? - Em chờ cô Triệu, hai hôm rồi không gặp cô, có chút nhớ