Vầng trăng sáng nấp sau áng mây mờ dần khuất dạng, trên bầu trời chỉ còn ẩn hiện những ánh sao nhỏ bé. Không gian yên tĩnh đến lạ. Buổi tiệc mừng cô Út trở về của nhà ông Thạch đã tàn từ lâu, Kỳ Duyên kêu con Mận nói dối ông chủ là nàng đã vào ngủ, sau đó lẻn đi theo đám người xa lạ. Thật ra là nàng đã gặp lại người phụ nữ hôm ấy, cho nên cố tình bám theo người ta đó mà.
Con đường dần thưa thớt người đi, xung quanh bây giờ chỉ toàn là đồng cỏ cùng tiếng ểnh ương, côn trùng ríu rít kêu. Đến lúc chỉ còn đúng hai bóng hình cách xa nhau mấy mươi mét, ánh sáng duy nhất bây giờ là phát ra từ chiếc đèn dầu trên tay người nọ. Kỳ Duyên bẽn lẽn đi sau người ta, từng bước chân đều nhẹ nhàng hết mức có thể vì sợ bị phát hiện. Đôi lúc nàng ôm tim giật mình khi cô ấy đột ngột đi chậm lại, nhưng may sao là hình như người phía trước chẳng quan tâm gì đến đằng sau.
Bỗng nhiên người phụ nữ dừng lại hẳn, cô ấy đứng phe phẩy cây quạt lụa trên tay rồi ngó đông ngó tây. Khi này Kỳ Duyên đã trốn vào phía sau tán cây ven đường, môi mím chặt, hồi hộp nhìn theo.
- Đừng trốn trong đó, muỗi chích bây giờ.
Giọng nói đằm thắm, êm dịu như mật ngọt phát ra khiến người phía sau giật mình Kỳ Duyên bị phát hiện rồi.
- Sao cô biết vậy?
Nàng xấu hổ từ từ bước ra, miệng lí nhí hỏi mà hai má đã đỏ lên hết rồi. Rõ ràng đã cố tình đi thật nhẹ, không ngờ người này thính quá đi mất.
Thay vì trả lời thì người kia lại im lặng, chậm rãi xoay mặt lại với nàng Kỳ Duyên chớp chớp mắt chờ người ta đi tới, ánh đèn mờ mờ ảo ảo cũng không tài nào che khuất được nét đẹp mĩ miều ấy, càng mơ hồ càng mê người. Kỳ Duyên cả người căng cứng, cô ấy sắp tiến đến gần rồi, chỉ còn vài bước chân nữa thôi.
- Cô Út về nhà trễ ông Thạch sẽ lo đấy.
Cho đến khi người ta đã đứng ngay trước mặt, cất giọng lên nói thì nàng mới hoàn hồn, bối rối nhìn lên.
- Kh... không sao, cha không có biết.
- Tôi là Minh Triệu , rất vui được làm quen với cô.
Cô mỉm cười dịu dàng, nhìn bộ dạng lúng túng mắc cỡ của nàng trông đáng yêu gì đâu, như một bé mèo nhỏ tò mò nhưng lại nhát gan vậy.
- Ra là cô Minh Triệu .
Nàng có chút bất ngờ rồi cười cười, hôm trước con Mận có nói đôi chút về cái tên này rồi, không ngờ lại chính là cô ấy. Thế có thể gọi là duyên phận ý trời không?
Đứng nhìn nhau một hồi, đèn dầu cũng sắp tắt, Minh Triệu không nói gì mà trực tiếp nắm lấy tay nàng, tự tiện kéo đi. Ban đầu Kỳ Duyên có hơi hoảng hồn, nhưng cảm nhận được sự ấm áp nơi bàn tay đối phương, nàng chẳng biết sao lại im lặng mặc kệ người ta dắt mình đi đâu thì đi.
Minh Triệu đưa nàng về nhà mình, một căn nhà rất to với khoảng sân rộng rãi được bao phủ bởi đủ thứ loài hoa và cây cảnh. Cô cẩn thận mở cửa đưa nàng vào trong, rất nhẹ nhàng tránh đánh thức đám nhỏ. Cả hai dắt tay nhau vào tới căn buồng riêng của Minh Triệu , mền gối đã được người hầu trải ra sẵn, cô nhẹ kéo nàng ngồi xuống giường.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thương nhớ ở ai ?
FanfictionCô út nhà ông Thạch năm nay đến tuổi cập kê mà chẳng thấy cô ưng ai cả. Mấy lần người ta qua hỏi cưới nhưng cô không thuận. ....... - Út Duyên, sao khuya rồi còn ở đây ? - Em chờ cô Triệu, hai hôm rồi không gặp cô, có chút nhớ