Chương 7

148 6 0
                                    

Chương 7!!!

Buổi sáng anh tỉnh giấc, bỗng dưng thấy mọi thứ tối đen. Anh nhắm mắt lại rồi mở ra, nhưng vẫn không có tiến triển gì tốt hơn. Phải, anh thật sự không thể nhìn được màu sắc gì nữa. Tất cả những gì anh thấy bây giờ chỉ là 1 mảng đen sẫm. Đột nhiên, cơn sợ hãi tăng cao hơn. Vòng tay anh vẫn ôm cậu, đôi tai vẫn lắng nghe từng nhịp thở người bên cạnh đang ngủ say, chỉ có mắt là không thể ngắm nhìn người ấy. Anh chạm vào lưng cậu phát hiện ra cậu đã mặc đồ từ bao giờ, nếu nhìn thấy cảnh tượng hiện giờ chắc anh sẽ ngẩn ngơ mất thôi. Bởi vì lo lắng cho anh, cậu đã đắp chăn cho mỗi anh, còn mình mặc đồng phục hôm qua.

Anh bắt đầu Nghĩ lại việc tối qua 2 người làm cùng nhau, gương mặt đỏ ửng đó, làn da, mái tóc, đều hoà hợp với nhau, anh có chút buồn. Vì nếu đôi mắt đã thế này...mọi hạnh phúc anh muốn đem lại cho cậu sẽ bị phá vỡ mất, anh như đang rơi xuống 1 hố vực tuyệt vọng sâu hoắm.

-Anh dậy rồi hả?

Nghe giọng cậu cất lời bên tai, anh giả vờ cười như đang vui vẻ lắm.

-Ừ, Rin này.

Cậu ôm anh, mắt híp lên cười.

-Sao thế anh?

-Em về trước đi được không? Nay cũng không có tiết học, em về đi, anh có chút việc cần giải quyết.

Ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng từ anh, cậu ngồi dậy, tay xoa thái dương.

-Giờ này còn sớm mà, em ở lại thêm không được sao?

-Xin lỗi em, để lần khác đi.

-Anh không thấy khó coi à? Đáng lẽ anh nên giữ em lại chứ!

-Rin giận hả?

Anh đưa cánh tay lên che mắt, miệng không thể tiếp tục cười giả tạo được nữa rồi.

-Rõ ràng anh nói dối.

Một lúc sau anh mới đáp.

-Bị em phát hiện ra rồi nhỉ.

Với biểu hiện lo lắng, cậu cầm tay anh kéo lên. Tay đưa ra trước mắt anh quơ quơ thử, lúc phát hiện anh không thấy được liền sốt sắng.

-Anh...không thấy sao?

-Ừm.

-Em đưa anh đi khám,nhanh.

Cậu vội tìm áo cho anh,vì quần đã mặc cho anh từ trước.

-Thật ra, bác sĩ có thông báo trước với anh rồi. Rằng có thể sau này sẽ chuyển biến xấu hơn, tình trạng tệ nhất là bị mù cả 2 bên. Cho nên Rin không cần đưa anh đi bệnh viện, vì chỉ thêm tốn kém. Anh cuối cùng cũng trở thành kẻ vô dụng thực thụ rồi.

Ngừng tay đang lấy áo của anh, cậu xúc động nghe anh nói. Nước mắt cậu cứ lặng lẽ rơi, tí tách tí tách như tiếng nước nhỏ giọt trên mái hiên xuống sân vườn ngoài kia.

-Có lẽ Rin chưa biết nhiều về anh nhỉ? Gia đình anh vốn đã không giàu có gì, mẹ lại mất sớm. Còn bố anh thì hay đi công tác dài hạn, dù làm cảnh sát nhưng ông ấy vẫn chẳng kiếm được mấy.

-...

-Anh trở thành đứa trẻ đơn độc, dù bề ngoài luôn hoà đồng. Tất cả những gì anh có là học, cố học sao cho có nghề. Lúc nào cũng luyện tập không ngừng nghỉ. Cho tới 1 ngày anh gặp Rin, cậu bé có mái tóc lông mèo. Anh liền đem lòng muốn lại gần em, dù biết vị trí của chúng ta thật khác biệt. Hình như anh đã thành công, có được tất cả những gì anh muốn. Chỉ là mọi thứ đến và đi quá nhanh.

[Boy Love/Hoàn] Hẹn Mai NhéNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ