Hoa Kim Ngân.

53 8 13
                                    


Văn Đạt và Hoàng Đức, cả hai nhìn như rất ít khi giận dỗi nhau nhưng thật ra sự thật lại không phải thế. Văn Đạt giận Hoàng Đức cực kì nhiều.

Lý do vì sao á?

Vì Hoàng Đức rất bướng bỉnh, ít khi nghe lời Văn Đạt lắm.

Một ví dụ điển hình như khi đội luyện tập vào sáng sớm, thời tiết tầm 14 độ nhưng đây là Hà Nội, rét, lạnh buốt là những từ có thể diễn tả. Nhưng nhìn Hoàng Đức đi, áo lót giữ ấm đâu? Đừng hỏi Văn Đạt vì sao không nhắc nhở Hoàng Đức, nhưng với cái tính thích làm theo ý mình nên bây giờ thành ra vậy đó.

"Bồ Đức không thích mặc, trời mát mà"

Hoàng Đức bĩu môi nhìn áo giữ ấm Văn Đạt đặt cạnh bộ đồ tập, anh hơi nhíu mày với câu nói và hành động của cậu. Tính này anh thật sự không thích ở cậu, bướng bỉnh với cả anh.

"Vậy tí nữa lạnh rồi bệnh thì tính sao, em không nghe anh à?"

"Em khỏe như trâu ấy, tí tập luyện là đổ mồ hôi ngay mà"

"Em lại không nghe lời anh, lần này anh không quản nữa"

Nói rồi Văn Đạt đeo ba lô lên vai rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài để lại Hoàng Đức vẫn còn ngơ ngác, ơ không chờ nhau à?

Ừ thì Văn Đạt nói không quản nữa thì thật sự anh sẽ làm như thế. Hoàng Đức rét run vì thời tiết chết tiệt này, lúc nãy cậu thấy khá mát mẻ nhưng bây giờ cái lạnh đang thấm dần vào da thịt, ngồi trên xe theo thói quen Hoàng Đức khẽ níu lấy áo Văn Đạt, muốn anh quay sang ôm lấy cậu, nhưng nhìn xem người kia ngủ mất rồi...

Anh vờ như chẳng nghe, chẳng thấy gì mà tiếp tục nhắm mắt tận hưởng giai điệu trong điện thoại, rồi đến khi không muốn nữa liền đứng dậy đẩy Danh Trung vào chỗ của anh rồi anh ngồi vào ghế của cậu em mà tiếp tục ngủ.

Hoàng Đức và Danh Trung ngơ ngác.

Hoàng Đức ấm ức khoanh tay lại mà tự ôm lấy mình, Danh Trung nhìn người anh cùng CLB của mình như thế liền biết hai người này lại tiếp tục giận nhau, cậu thở dài mà cởi áo khoác ra đưa cho người anh của mình, cậu khẽ nhìn Minh Bình, muốn ngồi cạnh anh ấy ghê, anh Đạt kì cục quá hà.

Và Văn Đạt đã nói thì sẽ làm, cả ngày hôm đó thật sự không quản mọi việc liên quan đến Hoàng Đức nữa, cậu bị té trầy da anh không đến hỏi han, cậu đói anh không đến giúp cậu lấy đồ ăn và tất nhiên còn rất nhiều thứ khác nữa.

Ừ thì cả đội thấy như vậy cũng phát bực.

Anh Đình Trọng nhíu mày, tiến đến kéo cậu em trung vệ mang số áo 04 đi vào một góc nhà ăn của khách sạn, gọi luôn hai ly nước, phải hỏi cho ra lẽ chứ sáng giờ thấy Hoàng Đức không có tí sức sống nào cả.

"Em với Đức có chuyện gì à, lại giận dỗi nhau? Mà giận đến mức không quan tâm nó luôn thì hiếm à nha"

"Em muốn Đức mặc áo giữ ấm nhưng cậu ấy lại không chịu, anh thấy đó, sáng nay Đức cứ hắc xì với run cầm cập thế kia. Em bảo thế nhưng Đức cứng đầu quá nên em mới như thế"

[Đạt Đức] Chào bồ Đức, anh là Đạt!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ