25.

1.1K 183 26
                                    

Thấy Vegas cáu giận, Pete có chút bất ngờ, chỉ là một xấp giấy cũng khiến cậu chủ khó chịu như vậy sao?

- " Còn không trả lời? " Vegas quát lên.

- Em...đây là đồ riêng của em, hơn nữa chỉ là xấp giấy, sao cậu lại tức giận như vậy chứ?

- Em còn hỏi ngược ta?... Ha, ta đã cảm thấy nghi ngờ từ rất lâu rồi, nhưng sau khi nghe tìm thấy thứ này trong giỏ đồ của em, thì ta mới tin lời On nói.

Pete nhăn trán: " Cô On đã nói gì với cậu?"

- "Chuyện đó không quan trọng, em chỉ cần giải thích cho ta biết tại sao em lại có xấp giấy này?" Vegas chỉ tay vào xấp giấy trên bàn.

- Em...có người cho em. 

Vegas càng lúc càng khó chịu, cậu gặng hỏi: " Ai?" 

"Cốc cốc" Pete chưa kịp lên tiếng thì đã có tiếng gõ cửa bên ngoài chen ngang.

Jom bước vào trong, cậu nhìn thấy xấp giấy trên bàn, cũng hiểu được phần nào vấn đề lúc này. Cậu nhướn mày, giả vờ không biết gì: 

- " Hoá ra Pete ở đây sao? Tôi đi tìm Pete nãy giờ. À, chào Khun Vegas!" Jom hướng mắt về phía Vegas rồi nói tiếp:

- " Pete để quên thứ này ở phòng này! " Jom chìa tay ra, trong đó là chiếc khăn lúc đi Vegas đưa cho Pete làm tin.

Pete hơi ngạc nhiên, em sờ sờ người, quả thật là không có.

Jom nói thêm: " Tối qua Pete ngủ lại phòng tôi mà, Pete nhớ không?" 

Jom nói nhẹ nhưng câu nói đó như cái gai nhọn đâm thẳng vào người Vegas. Suốt năm ngày, On nhiều lần nói bóng gió về sự thân thiết giữa Pete và Jom, nhưng lúc đó cậu chưa hề thấy hai người bên cạnh nhau, nên Vegas chỉ ậm ừ rồi bỏ qua. Chuyện tối qua có thể là giả nhưng chiếc khăn kia không thể là giả.

Jom liếc mắt nhìn thấy biểu cảm tức giận của Vegas, cậu liền lại gần cầm xấp giấy lên:

- "Xấp giấy tôi cho Pete, Pete đã viết hết rồi sao? Pete giỏi thật đấy!" Nói rồi còn cố tình xoa đầu Pete.

Pete giật mình nhưng em biết cậu chủ vẫn còn ở đây nên đã ngay lập tức rụt đầu lại. Nhưng em chưa kịp làm gì thì Vegas đã bắt lấy tay Jom thật mạnh. 

Cậu liếc ánh mắt như dao găm nhìn Jom, hất mạnh tay cậu xuống:

- Tôi có chuyện cần làm, phiền cậu ra ngoài!

Jom không bất ngờ, cậu nhún vai, cười nhếch rồi ra ngoài. 

Pete biết lần này lớn chuyện thật rồi! Em vội giải thích:

- Cậu chủ, không phải như cậu nghĩ đâu. Em cũng không biết tại sao P'Jom lại cầm được chiếc khăn này. Em...em

Quả thật là Pete không hề nhớ tại sao mình lại thức dậy ở phòng Jom, sáng nay em thậm chí còn không nhận ra điều ấy khi mà chị Nom chạy đến báo tin cậu chủ về.

Nghĩ lại thì đúng là cảm giác thức dậy rất khác lạ, nhưng khi ấy Pete quá vội vã, hấp tấp khi nghe tin cậu chủ về, em chỉ biết bật dậy rồi chạy vội ra cổng mà không kịp nghĩ gì.

Cậu chủ và emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ