15. Xứng đáng

2K 261 31
                                    

huhu, tôi bị ốm, xong mất não luôn (OTL)

Nhìn cận gương mặt cậu chủ, cùng những lời nói không hề hoa mỹ khiến Pete an tâm hơn bao giờ hết. Em khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nhìn cậu.

Có vẻ mọi thắc mắc trong đầu Pete đã được giải đáp, Vegas khẽ thủ thỉ:

- " Muộn rồi, mau ngủ thôi."

Đột nhiên mặt Pete đỏ lựng lên, em ấp úng:

- "Cậu...cậu cứ ngủ trước, em...em xuống phòng bác Dao." Pete toan đứng dậy, chợt bị Vegas giữ lại.

- Em định đi đâu, muộn rồi, ngoài kia có ma đó, ngủ lại đây đi.

- Nhưng...nhưng mà...

Bấy giờ Vegas mới chú ý đến khuôn mặt đỏ của Pete, cậu nhíu mày hỏi:

- "Em sao vậy? Ngại sao?" Vừa nói cậu vừa cố tình cúi sát mặt xuống.

Pete vội né sang một bên khác, em ấp úng:

- Em...em đâu thể ngủ chung phòng với người em thích được!

Vegas bật cười, cậu thản nhiên nói:

- ''Không phải chúng ta từng ngủ chung một giường sao? Em chưa kết hôn với ta mà đã ngại thế này rồi, phải tập dần cho quen đi chứ!'' Cậu xoay cằm em lại, đối diện cậu.

Dứt lời, Vegas nắm chặt lấy tay em, nằm xuống. Ban đầu cậu định để em nằm trên giường nhưng có vẻ đêm nay không thực hiện được rồi.

Pete không dám vung tay ra, hết cách em cũng đành nằm xuống đất.

Không biết có phải được trút hết tâm sự không, mà tối nay dù nằm đất nhưng em lại không hề có cảm giác khó chịu. Trong lòng vô cùng vui vẻ, còn gì tuyệt vời hơn khi người mình thích cũng thích lại mình. Chỉ mới được nghe lời tỏ tình từ Vegas mà Pete đã suy nghĩ đến viễn cảnh ngày kết hôn, hôm đó em sẽ đeo hoa trắng, mặc quần áo sang trọng. Mới thế thôi đã khiến lòng Pete lâng lâng, tay em run lên vô cùng.

- " Em còn nhúc nhích thì ta sẽ bế em lên giường đó." Vegas nằm im cũng nghe được tiếng cười khúc khích của Pete, cậu thật không biết em đang nghĩ đến điều gì rồi.

- " Vậy cậu buông tay em ra đi!" Pete hơi cố ý rụt tay lại.

- " Ta buông tay ra, nhỡ em lại xấu hổ quá chạy mất thì sao?" Vegas kéo tay em lại, siết mạnh hơn chút.

- " Vậy cậu phải giữ em thật chặt vào nhé!" Pete luồn từng ngón tay nhỏ vào tay cậu chủ. Khẽ mỉm cười hạnh phúc, em thật mong giây phút này sẽ dừng lại.

Đêm đó cả em và cậu đều không tự chủ được mà cười thầm, Vegas thật muốn thơm lên má Pete như buổi tối hôm đó, còn em lại muốn rúc vào lòng cậu. Chẳng cần những câu nói hoa mỹ hay thề non hẹn biển, tựa như gió xuân, cảm giác hạnh phúc thổi vào làm ấm áp hai trái tim ấy. Dần dần cả hai chìm vào giấc ngủ sâu, sau những viễn cảnh về ngày chung đôi.

Một trên giường êm ái, một dưới đất thô cứng nhưng lại đồng điệu đến kì lạ. Có thể Vegas và Pete không cùng xuất thân, không cùng tính cách nhưng lại hoà hợp hơn bất cứ điều gì.

Cậu chủ và emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ