Nhờ vào sự giúp đỡ của người đi đường, cuối cùng Vegas và em cũng về đến Thứ gia.
Suốt cả đêm hôm qua không thấy con trai trở về, ngài Kan vô cùng lo lắng, mọi người cũng rất sốt sắng cho Pete. Đặc biệt là bác Dao, bác cứ thấp thỏm không yên, bác lo Pete không được ăn no, bác lo em bị người lạ bắt, nhưng khi sực nhớ ra em đi cùng cậu chủ, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Cả Thứ gia đều sốt sắng đứng ngoài cổng chờ, mắt hướng về phía xa. Dần dần hai bóng người mờ mờ xuất hiện, là cậu và em.
- ''Vegas, con đã trở về rồi, con làm ba lo lắng quá!'' Ông Kan ôm chầm lấy con trai, tay sờ vào bả vai Vegas.
- "Con xin lỗi, do trời quá tối nên đêm qua con ở lại nhờ nhà người dân." Vegas đặt tay lên tay ba, trấn an ông.
Bác Dao, chị Nom thấy cậu chủ và em trở về bình an, trong lòng vui mừng khôn siết. Bác Dao ôm lấy em, sờ má em. Bất chợt chị Nom đứng bên cạnh hỏi:
- Pete, sao má em lại có một mảng bị đỏ lên vậy? Em bị con gì đốt sao?
Pete ngạc nhiên, em đưa tay lên sờ sờ má, cảm thấy có chút nóng nóng và sưng, em bỗng nhớ lại hồi sáng bà cụ kia cũng nhìn má em rồi cười.
- '' Chúng ta vào nhà thôi ba! '' Vegas lạnh lùng kéo tay ngài Kan vào trong, vẻ mặt cậu thay đổi ngay lập tức, từ vui vẻ nhanh chóng chuyển sang thờ ơ.
Pete tay sờ lên má, mắt nhìn cậu chủ, thấy cậu không quan tâm đến mình, em cũng có chút hụt hẫng.
Chỉ thoáng qua nhưng bác Dao hoàn toàn cảm nhận được bầu không khí kì lạ hôm nay. Bác để ý Pete hôm nay trầm mặc hơn mọi khi, còn cậu chủ lại có vẻ rất lạnh lùng, thờ ơ, bất cần. Nhưng bác không nói gì, bác chỉ cười nhìn em, rồi dẫn em vào trong nhà.
Vegas và ba vừa bước chân đến cửa thì đã nghe thấy tiếng gọi của một người con gái:
- P' Vegas!
Một cô thư xinh đẹp, ngoại hình thanh tao, gương mặt tươi tắn như hoa đầu mùa, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Cô khẽ cúi chào Vegas.
- '' Ta quên mất không nói với con, bác Ohm và On sẽ qua nhà chúng ta chơi một thời gian. Vegas, con còn nhớ On không? Hồi con nhỏ con bé và con đã rất thân thiết đó! '' Ông Kan nói, tay vỗ lên vai cậu.
Vegas nhìn cô gái trước mặt, trong đầu ngờ ngợ nhớ ra kí ức ngày xưa. Cậu nhớ hồi nhỏ có chơi cùng một cô bé hay khóc nhè, thật không ngờ hôm nay cũng gặp lại.
- "Chào em, cháu chào bác!" Vegas cúi đầu chào.
On thấy Vegas vẫn nhớ ra mình trong lòng vui khôn siết, cô bước đến cạnh cậu:
- Tay anh sao rồi? Em nghe nói tối qua anh không thể về nhà sao? Em đã rất lo lắng... thật may anh trở về bình an.
- "Vegas không sao đâu, cảm ơn cháu đã quan tâm. Đêm hôm qua thằng bé cùng Pete ở nhà người dân, cháu đừng quá lo lắng." Ngài Kan đứng bên cạnh nói.
- " Đêm qua anh ở cùng với Pete sao?" On khẽ nhếch lông mày, giọng nói có phần khó chịu.
Lúc này bác Dao, chị Nom đang cầm tay em đứng trong sân nhà chính. Bác Dao thấy thế liền lên tiếng:
BẠN ĐANG ĐỌC
Cậu chủ và em
FanficLần đầu gặp Pete, Vegas đã ''cứng'' rồi. Lần đầu gặp Vegas, Pete nghĩ rằng cậu không thích em. ( Do các fanfic khác nhận thấy Khun Vegas luôn mang số phận bi thương, oan trái nên tôi đã nghĩ ra fic này mong rằng có thể xoa dịu bớt những uất hận của...