Chap 6

3.8K 245 32
                                    

Bọn họ bị tàu lượn kéo lên không trung. Trước khi ngồi vào Minseok còn hỏi cậu có chơi được không, khi tàu lên tới đỉnh, bọn họ không còn thấy đường ray phía trước, chỉ còn một con dốc thẳng đứng. Minseok thò những đầu ngón tay tin hin ra khỏi ống tay áo thùng thình, sợ hãi nắm chặt tay cầm bằng kim loại.

Lee Minhyeong quay sang nhìn bạn.

Minseok căng thẳng nạt cậu: "Nhìn cái gì mà nhìn -"

Cảm giác hẫng bất ngờ xuất hiện nuốt trọn âm cuối, rất lâu sau Minseok mới tìm lại âm thanh. Lee Minhyeong không giật mình bởi tàu lượn, mà giật mình bởi tiếng hét của Minseok. Cậu vươn tay, bị Minseok nắm lấy, siết chặt.

Lòng bàn tay Minseok dấp dính, đều là mồ hôi lạnh, tựa như sóng biển.

Tai cậu chảy máu bởi tiếng hét chói tai của bạn, cậu ngẩng đầu, thiên không và tinh tú đảo điên, gió và trọng lực đè nặng nhịp tim và hơi thở của cậu, đè nặng trên mu bàn tay bị những ngón tay của Minseok bấu lấy. Cậu nhẹ nhàng bị tàu lượn quăng đi, không kìm nén được nụ cười, Minseok quá tập trung sợ hãi nên bị cậu ngang nhiên cười trêu chọc.

Cậu lật tay nắm ngược lấy tay bạn, bắt bạn thả tay cầm kim loại. Tay Minseok chới với giữa không trung, chẳng còn nơi nào bấu víu ngoài cậu. Cậu bị Minseok túm lấy, ngạt thở, hệt như đang ở dưới biển sâu. Cậu muốn được cùng bạn bay tới mặt trăng, nếu Minseok không đánh thức những vì sao, nếu hai đứa có thể lơ lửng mãi giữa không trọng lực, nếu như..,

Minseok bảo cậu là đồ ngốc, sợ mà cũng không biết, không sợ thì sao tính là đi tàu lượn được. Bạn trộm ngắm mu bàn tay cậu hẳn vài lần vì cảm thấy tội lỗi, dấu móng tay vẫn hằn sâu trên đó.

Minseok nói: "Xin lỗi nhé. Lần trước tớ đi tàu lượn còn đánh cả Ellim hyung."

Ellim hyung là ai.

"Tại sợ quá nên víu lấy tay ảnh, sau đó -"

Minseok huơ huơ tay trái mô tả: "Sau đó đẩy tay ảnh đến cái, cái thanh mà hạ xuống ấy. Nên Ellim hyung bảo sẽ không cùng tớ ngồi hàng đầu nữa. Kwanghee hyung bảo tớ ngại lại còn nghiện, sợ chết khiếp nhưng cứ thích ngồi đầu."

Lee Minhyeong chớp lời: "Tớ không sợ, cậu có thể rủ tớ."

Minseok liếc cậu, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi đã hồng hào trở lại, làu bàu một câu: "Gì chứ, cậu không sợ, không có không khí."

Lee Minhyeong lần đầu tiên nghe chuyện đi tàu lượn còn cần không khí, vội vàng sửa miệng: "Tớ sợ tớ sợ."

Cậu sợ chứ.

Cậu sợ bạn sẽ nắm chặt tay người khác.

Dường như cậu đã quen cảm giác 'quen biết' Minseok, quen cùng bạn chuyện trò, đôi khi được bạn dựa dẫm, chia sẻ những câu chuyện nhỏ khiến bạn vui vẻ - cho dù cậu cũng không thực sự cảm thấy nó có gì thú vị. Minseok tựa như cát trong đồng hồ, len lỏi qua những kẽ hở, chầm chậm lấp đầy cuộc sống và quỹ thời gian của cậu.

Con người thật là kì lạ. Vốn chỉ là 'biết' bạn, thỏa mãn khi nhìn thấy bạn như một hòn đảo ngập tràn ánh nắng, hân hoan đón chào mặt trời mọc lặn, không sầu khổ dù chỉ được ngắm bạn từ xa. Vậy mà khi bước vào 'làm quen' với tư cách một người bạn, rõ ràng đã gần hơn trước, lại như bất ngờ rơi xuống biển sâu, tận lực vùng vẫy tìm cách bơi vào bờ.

Guria - Chuyện tình SeoulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ