Chap 17

3.6K 202 28
                                    

Bên ngoài cửa sổ dường như tuyết đang rơi, không chỉ mỗi mặt trời đến muộn, cả âm thanh loài người cũng bị rút mất, chỉ còn tiếng hoa nở hoặc là tiếng cá hít thở nơi đại dương, nó nhéo má đồ ngốc, hỏi cậu ta có phải muốn chết không, nhưng đáp lại nó chỉ là một cái ôm trầm lắng.

"Ây."

"Tớ không muốn ngủ đông."

Minhyeong dường như còn chưa tỉnh táo, bạn thơm trán nó hỏi: "Đang nói gì thế?"

Nó nghĩ ngợi rồi đáp: "Nếu trong lúc ngủ đông lỡ sinh nhật qua mất thì sao?"

"Đang bảo tớ à?"

"Đang bảo gấu. Một giấc tỉnh dậy, phát hiện mùa xuân tới, bươm bướm vây quanh, tuyệt lắm đúng không - nhưng mà tỉnh dậy, mẹ gấu bảo con phải tự mình đi săn, bởi vì con đã lớn rồi."

Minhyeong nghĩ thay bạn một lát rồi nói: "Có con gấu nào sinh vào kì ngủ đông à?"

"Tại sao không?"

"Bởi vì làm gì có gấu mẹ nào sinh con vào lúc ngủ đông cơ chứ?"

"Ờ..."

"Đúng ha."

Nó rúc vào lòng Minhyeong, hỏi: "Không đi làm à?"

"Hôm nay là thứ bảy, ngủ thêm một lát nữa -"

"Không được, cậu phải đi." Nó nói lý lẽ với Minhyeong: "Cuối tuần nào cậu cũng phải đi làm."

Cậu vốn chẳng muốn đi.

Minseok bị cậu vuốt ve mềm nhũn, dán vào trong lòng cậu ấm áp, bạn bàn luận với cậu về chuyện ngủ đông và gấu con trưởng thành, ai mà muốn đi làm chứ, mùa đông, cuối tuần, sáng sớm tuyết rơi, ai mà thèm đi làm cơ chứ, nhưng Minseok bảo: "Nếu cậu không đi, Sanghyeok hyung sẽ biết."

"Biết gì cơ."

"Biết cậu là đồ biến thái."

Minseok dường như đã nhớ ra, cuối cùng - phán quyết của cậu đã tới, Minseok nói: "Sau này không được như vậy nữa."

Cậu giả ngốc: "Nghiêm trọng thế cơ à? Đi muộn một hôm đã thành biến thái rồi ư, Sanghyeok hyung chẳng quan tâm đâu."

"Không phải."

Minseok đầu trùm kín trong chăn, duỗi tay ra trước mặt cậu, lộ mỗi hai đầu ngón tay nhỏ xinh ra khỏi ống tay áo rộng, giọng rầu rĩ: "Không thể vượt quá hai lần."

"Đến muộn hai lần -?"

Minseok đạp cậu một cái: "Cậu đang nhịn cười đấy à."

Cậu không nhịn được, cười ra tiếng lại bị đánh, mới hỏi bạn: "Nghiêm ngặt thế cơ à - cái chuyện này sao còn phải tính toán? Chẳng lẽ Minseok vẫn luôn đếm ư?"

Minseok cuối cùng cũng chịu thò đầu ra, không biết có phải do trùm chăn nên thiếu oxi không, vành tai bạn hồng hồng, bạn túm lấy con gấu bông nằm bên gối đè vào mặt cậu, giọng hung dữ: "Cậu biết tớ đang nói gì mà."

Lee Minhyeong không giả ngốc nữa, nhún nhường hỏi bạn: "Là một ngày hai lần, hay một tuần hai lần?"

Cậu nghiêng đầu, né bụng gấu bông để tránh bị đè nghẹt thở, Minseok mắng cậu: "Ai lại nghiêm túc thảo luận cái này chứ đồ biến thái. Cậu mặc cả với tớ đấy à?"

Guria - Chuyện tình SeoulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ