Chap 2

4.8K 326 9
                                    

Là đồ ngốc đúng không.

Ngoài đời làm gì có ai như vậy.

Cả người như một con gấu bự ngủ đông, chiếc mũ hoodie bị bọc trong khoác dày chẳng được kéo ra, cười trông ngờ ngờ nghệch nghệch.

Quả nhiên, người nửa đêm chạy đi xem mắt không có ai là bình thường cả.

Nó hoàn toàn không nghĩ tham gia vào cuộc nói chuyện, lạnh mặt tập trung ăn thịt, ý đồ tách mình ra khỏi tình cảnh kì lạ này. Bàn bên cạnh nhìn sang có khi nghĩ Hyukkyu hyung với tên ngốc Lee Minhyeong này mới là cặp đôi đang xem mắt, hai người một hỏi một đáp, nói xong quay sang nhìn nó, sau đó lại tiếp tục cuộc trò chuyện - Kwanghee hyung không thường nói chuyện với người lạ, mặt anh cũng lạnh nên hay bị hiểu nhầm là người hung dữ. Chỉ có Hyukkyu hyung dường như cảm thấy hứng thú, vẫn luôn huyên thuyên không ngừng.

Cuối cùng, tên ngốc này dường như nhớ ra gì đó hỏi Hyukkyu hyung: "Hyung, em kết bạn Kakaotalk với anh được không?"

Ryu Minseok ngưng dùng đũa chọc tokbokki phô mai, nó nhìn cục bột bị tra tấn thủng lỗ chỗ, lòng thầm nghĩ: " Không hỏi mình mà kết bạn với Hyukkyu hyung làm gì. Thực sự đang theo đuổi Hyukkyu hyung đấy à?"

Công nhận là giống vậy thật. Lúc ra về gọi xe cho Hyukkyu hyung, cậu ta đứng ở vỉa hè, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn. Kwanghee hyung đã đi về trước, bảo ngày mai có việc, căn bản là anh không muốn tiếp tục ở lại chịu đựng bầu không khí kì lạ này. Hyukkyu hyung thò đầu ra dặn nó: "Minseok, về đến nhà nhớ báo anh một tiếng."

Nó miễn cưỡng gật đầu.

Hyukkyu hyung nhờ tên ngốc này đưa nó về, đối phương ôm áo khoác của nó - thật ra là áo khoác của Hykkyu hyung. Nó giằng lại, con gấu ngủ đông tên Lee Minhyeong này bảo mình đỗ xe ở bên kia đường. Ryu Minseok dửng dưng gật đầu, lấy lại chiếc áo khoác dài gập gọn rồi vắt trên tay, nó hỏi: "Cậu không đi à?"

Đó là một chiếc xe vô cùng khoa trương - không chỉ nói về hãng, mà là kiểu nếu gặp phải trên đường nó sẽ cảm thấy quả siêu xe này là gu thẩm mỹ của gã nào mới phất.

Ryu Minseok âm thầm phê phán, ngoài mặt lại ra vẻ tỉnh bơ, nó hỏi: "Có phải cậu bị Sanghyeok-nim ép tới không?"

Đối phương trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi: "Cậu quen Sanghyeok hyung à?"

Cậu ta đưa tay về phía nó, Ryu Minseok né tránh theo phản xạ, chau mày hỏi cậu ta: "Cậu làm gì thế?"

Báp một tiếng, gấu ngủ đông rụt tay lại biện hộ: "Không."

Cậu ta giơ chìa khóa cho nó xem: "Tớ mở cửa xe. Cậu đứng đây có lẽ sẽ bị đụng trúng."

Cửa xe hướng lên trên giống như một chú chim vỗ cánh. Kiểu thiết kế cổ xưa, có thể nói là hoài cựu. Thừa thãi, Ryu Minseok âm thầm trừ con gấu này mười điểm, nửa đêm khoe xe làm cái khỉ gì.

Lee Minhyeong đề nghị giúp nó cất áo khoác xuống ghế sau, nó từ chối, tựa như ôm một ngọn lửa tàn - đây là áo của Hyukkyu hyung, một hai giờ trước rõ ràng nó vẫn còn có thể giả vờ đau lòng ôm anh than khóc. Người kia bật điều hòa, ấm áp, nó như bị hút chặt vào trong ghế, chỉ cần ngước mắt là có thể thấy ánh trăng không dễ gì bắt gặp ở Seoul qua lớp kính thấp trước mặt. Đã bốn rưỡi sáng, tiếng đạp chân ga trầm thấp rít gào qua ống xả, Ryu Minseok liếc nhìn cậu ta một cái.

Guria - Chuyện tình SeoulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ