Chap 15

3.6K 206 52
                                    

Tư bản Lee Sanghyeok thực sự không nói chuyện tình cảm chỉ nói chuyện tiền bạc, anh nói: "Lúc trước Hyukkyu đã cho anh xem CV của Minseok rồi, ý tưởng rất thiên tài, hơn nữa em còn thực hiện những thúc đẩy mang tính thực tiễn, anh đánh giá cao điều đó, vừa hay em sắp tốt nghiệp — Anh từng gặp rất nhiều thiên tài, nhưng trong mười nghìn thiên tài cũng chỉ có người chạm tới thực tế là chủ nghĩa lý tưởng đích thực, đừng phản bội thiên phú của mình."

Minseok cất hợp đồng vào túi đựng tài liệu, thất thần suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bạn nói: "Sanghyeok hyung giỏi ghê. Lúc trước tớ còn tưởng anh ấy cũng ngốc như cậu."

Lee Minhyeong rất muốn cười: "Hiện tại thì sao?"

Lee Minhyeong nhìn bạn ngồi co ro trên ghế phụ, bạn vùi mặt vào áo khoác chỉ lộ mỗi mắt, trông có vẻ rất lạnh, cậu tăng nhiệt độ trong xe. Không biết Minseok lôi từ đâu ra một cục rubik, dạo này bạn say mê các loại puzzle, xe của Minhyeong dường như bị bạn xâm chiếm, cứ lục tìm một góc bất kì là ra mấy trò rèn luyện trí thông minh. Minseok bảo: "Chỉ có cậu là ngốc."

"Cho nên cậu để mấy thứ linh tinh ở chỗ tớ là đang ám chỉ tớ nên rèn luyện trí lực?"

Minseok lại giả dạng bác sĩ, quan sát cậu nửa ngày, cuối cùng kết luận: "Không cần, cậu vô phương cứu chữa rồi."

Bạn còn nói: "Điều kiện mà Sanghyeok hyung đưa ra rất hào phóng, quan trọng là anh ấy hiểu."

Lee Minhyeong chưa từng nghĩ đến chuyện Lee Sanghyeok có thể dính dáng gì với cái từ 'hào phóng' này: "Tớ đòi anh ấy khao pizza anh ấy còn do dự mất nửa ngày."

Minseok nhìn cậu, bĩu môi cáu kỉnh một lát, cuối cùng nói: "Cậu có biết tớ muốn nói gì không?"

"Hở?"

Lee Minhyeong đang lái xe, lơ đãng quay sang ngó biểu cảm của bạn, hùa theo bạn nói: "Bởi vì tớ ngốc —"

Minseok rốt cuộc cũng chịu cười, nhưng chỉ một chốc, bạn cúi đầu nghĩ ngợi một lúc mới nói: "Lúc trước tớ vẫn luôn theo Hyukkyu hyung, giờ lại chuẩn bị sang T1... Có phải nếu chúng mình chia tay, tớ lại phải đi không. Đến lúc ấy chúng mình nên giải thích với Sanghyeok hyung thế nào?"

Lee Minhyeong bực đến cười khẩy.

"Cậu muốn chọc tớ tức chết, sau đó làm trọc phú à?"

Cậu giằng lấy rubik trong tay Minseok, nắm lấy tay bạn.

Minseok nói: "Xin lỗi. Tớ —"

"Cậu nên thử thích tớ nhiều hơn một chút." Lee Minhyeong ngắt lời bạn: "Vậy mới công bằng."

Nó dùng chút nhận thức còn sót lại của mình, cảm thấy Minhyeong có lẽ đang tức giận.

Hai đứa không nói một lời, để sự trầm lặng lấp đầy nửa sau chặng đường. Nó tưởng Minhyeong chỉ đưa mình tới cửa, nhưng cậu lại nói: "Có phải tớ nên tự xem rồi làm không?" Minseok sững người, biết Minhyeong đang ám chỉ điều gì, nó há miệng, vành tai cũng nong nóng, trái tim như bị bóp nghẹt, mơ hồ ừm một tiếng.

Nó bị ấn vào vách tường ngay lối vào nhà, Minhyeong dùng sức hôn, bế nó đặt lên bàn điều khiển của máy gắp thú, lưng tựa kính. Bên trong là lớp lớp thú bông, trước mặt là cái ôm không quá thoải mái của bạn trai. Nó cảm giác mình bị thiêu đốt bởi thứ tình cảm nóng bỏng, nó cố gắng giãy dụa tìm cách trốn thoát, nhưng bàn tay đang giữ lấy eo nó, thêm cả nụ hôn dã thú, tay nó không biết đang đẩy ra hay kéo vào, vẫn luôn bỏng rát đau đớn.

Guria - Chuyện tình SeoulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ