Chap 12

3.1K 186 20
                                    

Dường như cậu ta không chỉ tới Vancouver mà còn bay đi California, cuối cùng từ New York trở về. Minseok biết rõ như vậy hoàn toàn là do tên ngốc này ngày ngày đều gửi cho nó một đống ảnh ọt như đang chấm công. Trên đường đi làm, trên đường về khách sạn, bữa ăn trên máy bay, bọn họ được đi crocs đi làm này, nhiều thịt quá muốn ăn carbs ghê, người tuyết khổng lồ xiêu vẹo, đứa trẻ trượt chân ngã trên quảng trường... nói chung đều là những đối tượng chụp ảnh kì lạ, có cả ảnh tự sướng cậu ta trùm kín người như một con gấu.

"Cậu là Youtuber à mà thích chia sẻ thế hả-"

Nó bẹp dí ở nhà vài ngày, các hyung và bạn bè gửi tin nhắn rủ đi chơi nó không trả lời, gọi điện thoại tới cũng chỉ à ừ vài tiếng đối phó. Hôm ở salon nó khóc gọi điện thoại cho Hyukkyu hyung rồi chạy đi bị Hyeonjoon hyung đứng cạnh theo dõi từ đầu tới cuối - thế nên có lẽ tất cả mọi người đều biết, ngập ngừng liên lạc hỏi tâm trạng nó tốt hơn chút nào chưa, hoặc giống như mấy hyung khác tỏ ra nuối tiếc. Kwanghee hyung bảo: "Xin lỗi Minseok nhé, bọn anh trước giờ không phát hiện ra tâm tình của em, Minseok có lẽ thất vọng với bọn anh lắm nhỉ."

Nó tức giận, xốc nổi tỏ tình sau đó thất tình với tốc độ ánh sáng, trong mắt người khác cũng chỉ là một chút phiền não tất yếu của tuổi mới lớn, bảo muốn đưa nó đi ăn này kia, đưa nó đi chơi nhảy dù, trượt tuyết như là dỗ một đứa trẻ. Nó đều từ chối, nói với mọi người rằng mình vẫn ổn. Phần lớn thời gian nó nằm lì ở nhà ngủ, thức dậy sẽ gọi đồ ăn, xem phim, giải quyết sạch đống chocolate và đồ ngọt trong tủ lạnh, dắt Dongie đi dạo trở thành lý do ra ngoài duy nhất mỗi ngày.

Nó nằm thu lu trên sofa ngậm thìa, gửi cho con sen ở đầu bên kia địa cầu một tấm ảnh Dongie đắp chăn ngủ để thể hiện sự chăm sóc tận tình của mình.

Trong phòng tối ghê.

Seoul không phải đang là giữa trưa à?

Tớ gặp ảo giác đúng không, Dongie hình như béo rồi.

Nó làu bàu 'Không phải càng giống cậu à'. Nó vừa xỏ găng tay dùng một lần chuẩn bị gặm gà chiên, cảm thấy lột xuống có chút phiền hà nên ấn nút gọi.

"Alo?"

Giọng của Lee Minhyeong cách hơn nửa vòng trái đất, thỉnh thoảng tín hiệu chập chờn, rất trầm rất khẽ. Minseok nói: "Đang xem phim truyền hình."

"Ừm?"

"Dùng máy chiếu cho nên phòng mới tối."

"Ồ, phim gì thế?"

Minseok nghĩ ngợi một lát dọa cậu ta: "Người tuyết mà cậu gửi ấy. Để tớ kể cho mà nghe, hôm qua tớ vừa xem một bộ phim hung thủ giết người xong giấu thi thể nạn nhân vào trong người tuyết. Cậu đừng cứ thấy người tuyết ven đường là lại chụp ảnh linh tinh, có khi chụp đúng hiện trường phạm tội."

Lee Minhyeong bật cười, hỏi: "Cậu thực sự dám xem loại phim này một mình hả?"

"Đương nhiên, tớ hơi bị can đảm đấy."

"Thật không?"

Cậu ta cười lớn, nhưng không mang hàm ý chế giễu.

Ryu Minseok bật loa rồi cúi đầu nhìn Dongie, Dongie cùng nó hết ăn lại nằm mấy ngày, đã quên mất mình còn một con sen cũ tên Lee Minhyeong, nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó mở mắt - chầm chậm cọ chân Minseok sau đó lại an tâm ngủ tiếp.

Guria - Chuyện tình SeoulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ