Chap 10

3.3K 199 7
                                    

Cậu không ngờ rằng còn chưa bước chân vào sảnh trò chơi Minseok đã bị đóng đinh tại chỗ.

Dường như Minseok có một niềm nhiệt thành kì lạ với máy gắp thú, bạn đứng trước đống gấu bông trừu tượng, có thể gọi là xấu xí quyết định xem nên gắp con nào, tay phải bạn đặt trên cần điều khiển chọn lựa vô cùng nghiêm túc. Lee Minhyeong phàn nàn trong lòng: Cậu còn chưa gắp lên thì chọn cái gì!

Minseok bảo: "Đây là Moomin đấy, cậu đã từng thấy Moomin chưa?"

Cậu nhìn vào máy gắp thú theo hướng ngón tay của Minseok, trong một đống gấu bông lông xù, thấy một con màu trắng: "Trông như hà mã ấy."

Minseok sửa lưng cậu: "Cậu chưa xem hoạt hình à, Moomin không phải hà mã."

Bạn lục tìm bức ảnh ở trong điện thoại, bảo là mấy năm trước hồi đi Bắc Âu nhìn thấy trong một cửa hàng đồ chơi trung cổ, là nam châm tủ lạnh có hình Moomin. Minseok bảo: "Tớ cứ nghĩ đấy là hoạt hình do tớ tưởng tượng ra thôi, cũng chẳng hề nhớ tên, lớn lên hỏi rất nhiều người nhưng bọn họ đều không biết. Hôm ấy nhìn thấy nó, tớ mới xác định — thì ra nó có thật."

Minseok nhét xu trò chơi vào máy.

Lee Minhyeong cứ tưởng rằng bạn sẽ thất bại, cậu đã chuẩn bị sẵn lời khích lệ và đồng xu tiếp theo cho bạn, thế nhưng Minseok hiển nhiên... là một cao thủ. Bạn đứng đó, nghiêng đầu ước lượng cự li, sau đó gắp sạch những con đè trên hà mã trắng. Thỉnh thoảng gấu bông sẽ rớt khỏi kẹp gắp, nhưng Minseok cũng chẳng để tâm, bạn thản nhiên điều chỉnh góc độ, sau đó nhét tất cả gấu bông gắp được vào trong tay Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong: "Giờ cậu cứ như là xe xúc tuyết ấy."

Minseok phản đối: "Giống chỗ nào."

"Bởi vì cậu nhắc đến Finland, tớ chỉ nối tiếp câu trước của cậu thôi."

Minseok hừ một tiếp không tiếp lời cậu, bạn bẻ khớp ngón tay nói:

"Được rồi, con cuối cùng."

Bạn làm như thể mình đã nắm trong tay hà mã trắng, kể cho Lee Minhyeong nghe trong bộ phim hoạt hình này có một thi nhân thổi harmonica đội mũ rơm du lịch khắp nơi. Anh ta trở lại vào mùa xuân, mùa đông sẽ lại xuất phát đi thám hiểm phương Nam.

Lee Minhyeong ôm một nhóc thú bông trừu tượng trong tay, tập trung nghe Minseok kể, đột nhiên cậu cười hỏi bạn: "Vậy thi nhân ấy tên là gì?"

"A Kim."

"Anh ta rất thích câu cá, thỉnh thoảng sẽ thổi harmonica của mình. Dù mang dáng vẻ bác học dịu dàng, được mọi người yêu thích, thế nhưng anh ta dường như có phần cô độc. Đối với những người trưởng thành đã có gia đình, anh ta rất giống một thi nhân. Đối với trẻ nhỏ, anh lại là một người trưởng thành. Anh ta lang thang khắp chốn, nhưng vĩnh viễn sẽ quay trở lại, anh ta yêu thương gia đình, nhưng cũng muốn đi ngắm nhìn những vườn hoa khác."

"Có lẽ bởi vậy anh ta mới cô độc."

"Có những người mang nét giống anh ta, nhưng lại không một ai giống y hệt."

Lee Minhyeong im lặng nghe bạn nói. Cậu phát hiện đây là lần đầu tiên Minseok dùng cách biểu đạt vô cùng logic kể hoàn chỉnh một câu chuyện cho cậu. Dường như đây là suy nghĩ mà bạn vẫn thường mang ra miệt mài cân nhắc, suy ngẫm.

Guria - Chuyện tình SeoulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ