[Oc] "Oán"

9 3 0
                                    

[Tóm tắt : Trận chiến sinh tử cuối cùng. Kasuga Arata và Hajime Mizuki đánh nhau với Kẻ thù mạnh nhất (đối với Thế giới ấy) nhưng trong tình thế hiểm nguy, Hajime đã hi sinh vì đỡ đòn cho Arata. Và một mối tình thầm lặng dở dang cứ thế mà kết thúc. Arata có thể quay ngược thời gian, nhưng không kiểm soát được, nên cứ quay lại và cố gắng thay đổi định mệnh nhưng không thành.]

____________________________________

Lần cuối..

- Em xin lỗi..

Một lần cuối..

- Chào cậu, tớ là Hajime Mizuki, chúng ta từng gặp nhau ở trường Tiểu học đấy. Không biết cậu có nhớ không.. Nhưng hãy thân thiết với nhau hơn nhé?

Một lần nữa thôi..

- Nè Kasuga-san, liệu.. Tớ có thể gọi cậu là Arata luôn không? Ý— Ý tớ là, không phải có ý gì đâu—! Th, thật ra.. Tại chúng ta thân thiết với nhau nửa năm rồi..

Chỉ một lần nữa thôi..

- Um... Xin lỗi vì tớ làm phiền cậu thế này.. Làm bạn trai giả của tớ khó khăn lắm phải không?... Cậu biết đấy.. Tớ ước mọi thứ không là giả...

Tớ vẫn chưa làm gì cả mà..

- Nè Arata, cảm ơn cậu vì đã nghĩ cho mình, nhưng tớ muốn học cùng lớp với cậu hơn, th—thì đương nhiên học chung với mọi người nữa..!

... Lần cuối thôi.

Làm ơn, đừng cướp cô ấy khỏi tôi.

Thứ định mệnh chó má này.. 

[Dù làm bao nhiêu lần, tương lai cô bé ấy sẽ luôn là Cái Chết cả thôi, Kasuga Arata.]

Tôi không muốn, tôi vẫn muốn ở bên, tôi vẫn chưa tỏ tình nữa.. Vẫn chưa nói ra nữa..

Rằng, tớ rất thích cậu, rất thích, Hajime à. Từ lâu rồi, tớ vẫn nhớ, hồi Tiểu học..

Cô bé ấy đứng ở cái bảng trong lớp, chuẩn bị cho buổi Họp phụ huynh. Tuy chỉ được giao phó vẽ một bông hoa nhỏ trong góc bảng, cô ấy vẫn đứng đó, vẫn cầm phấn vẽ rồi xoá, liên tục. Từ chiều tà đến tối mịt mù, từ 15 giờ chiều tới 19 giờ tối, dù ho liên tục vì sức khoẻ kém, vì bụi phấn, vẫn cố vẽ, từ ngày này đến ngày nọ.

Đến cuối cùng, cô bé đã gục ngã, phải vào phòng Y Tế, bức tranh nhỏ kia vẫn chưa được hoàn thiện, dù đã tới ngày rồi.

Cô ấy tuy bạn bè tới gặp, nhưng cha mẹ lại không. Đến cả buổi họp cũng là một bà quản gia nào đó, lịch sự pha lạnh lùng, chỉ nói "Hãy gìn giữ sức khoẻ" rồi bỏ đi, cô vẫn luôn nói rằng "Không sao cả.", "Khoẻ rồi.",... Nhưng mấy khi ai biết rằng, cô luôn che miệng ho khi không có ai, vì sợ phiền phải cố giấu.

Đau, từ cậu lan tới tớ.

Một cô bé chăm chỉ và luôn cố gắng hết sức, đó là cậu trong mắt tớ.

Cậu cũng đã khóc.

Khóc vì bức tranh kia chưa được hoàn thiện, khóc vì không giúp ích được gì, khóc vì đã làm phiền người khác, khóc vì đã quá vô dụng,..

[Fanfic Hololive] "Truyện nhưng không có chuyện"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ