18. Canh hai

116 8 0
                                    

Tả Hàng thấy gã nửa ngày không hé răng, liền bấm điện thoại gửi một tin,

"Sao không nói gì?"

Chu Chí Hâm lấy lại tinh thần, năm ngón tay luồn vào tóc, giống như có thể lấy ra suy nghĩ của mình vậy,

"Muốn tôi nói gì, đang ở với người nhà em dám điện thoại cho tôi sao, lá gan em quả không nhỏ mà."

Tả Hàng cười nhạo một tiếng, hơi nhíu mày, nhếch miệng, có chút đắc ý,

"Ở cùng người nhà gọi điện cho anh là to gan sao? Anh tin là những chuyện to gan hơn tôi vẫn làm được không?"

Chu Chí Hâm nghe vậy mí mắt nháy một cái, trực giác đó không phải chuyện tốt, đúng như dự đoán một giây gã nghe được tiếng micro được khuếch đại lên, chậm rãi, như là anh nhà giàu đang đùa giỡn với con gái nhà lành vậy,

"Bảo bối à, đừng nóng lòng, anh biết em nhớ anh, anh cũng nhớ em, qua năm mới sẽ gặp mà, ngoan đi."

Chu Chí Hâm: "..."

Ông Tả cùng chú Ba đang nói cái gì đó, Tả Minh Thành đang ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, Tả Hàng cứ như thế cà lơ phất phơ bất thình lình vừa lên tiếng, làm ba người lập tức nhìn lại.

Râu mép Tả lão gia rung rung, trừng mắt, mặt vẻ đầy tiếc nuối vì không mài sắt thành kim được; chú Ba mặt lại đầy ý cười, khi thấy con cháu mình càn quấy; anh cả chân thật nhất, trực tiếp đạp cậu một cước ở dưới bàn,

"Không biết phép tắc!"

Tả Hàng ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt khó giải thích được, nhưng nhìn về phía chú Ba. Cậu vỗ vỗ bụi trên đùi, tiếp tục cùng Chu Chí Hâm nói điện thoại, lần này âm thanh nhỏ đi rất nhiều,

"Ngồi đối diện một con sói, khó chịu thật."

Đối diện? Không phải là Tả Viễn Quang sao? Mà theo lý thuyết lúc này chú Ba trong mắt Tả Hàng cũng còn tốt, ít nhất ở đời trước trước khi Tả Minh Thành chết vẫn có thể duy trì mối quan hệ hài hòa bên ngoài.

Chu Chí Hâm hơi suy nghĩ, vô thức xoa đầu ngón tay, chớp mắt dò hỏi,

"Sói nào?"

Tả Hàng cười đôi mắt cong cong, tại micro bên kia nhẹ giọng nói,

"Đương nhiên bạch nhãn lang giống anh đó..."

Cơ hồ trong nháy mắt, sắc mặt Chu Chí Hâm trầm lại, ngồi dậy khỏi giường, song đến lúc gã ý thức rằng tâm tình của mình có chút quá kích, liền chống lên thành giường chậm rãi ngồi xuống, hô hấp có chút ngưng trệ, giọng nói lại như thường,

"Tôi làm sao lại là bạch nhãn lang được?"

"Anh nhìn lại anh xem, anh về nhà cũng là tôi gọi cho anh, anh đến một câu thăm hỏi cũng không có, không phải bạch nhãn lang thì là cái gì."

Chu Chí Hâm nghe vậy lòng buông lỏng, tiếp tục truy hỏi,

"Vậy em ngồi đối diện ai? Sao lại là sói?"

Gã không phát hiện mình đã bị Tả Hàng dẫn vào bẫy, bắt đầu chủ động nói chuyện với Tả Hàng, dường như nói nhiều hơn, tâm lý Chu Chí Hâm mới có thể ổn định một chút.

Không làm đàn ông ăn cơm mềm [Chu Tả]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ