[Văn Hiên] Urgo con gà

125 8 5
                                    

1. Urgo con gà và Hoa Sao nhái.

Mở đầu cho câu chuyện hư cấu nhất trần đời mà Lưu Diệu Văn được chứng kiến sau gần 7 năm từ lúc bập bõm biết đi cho đến khi guồng chân chạy nhảy, lại là một cú ngã trông rất bình thường như chuyện mặt trời mọc ở đằng Đông, nhưng hậu quả để lại thì vô cùng khó tin. Hệt như việc Mặt trời đổi tâm đổi tính, nhất quyết muốn ló dạng từ đằng Tây.

Nếu cú ngã ấy chỉ để lại một vết xước bé nhỏ thôi thì chẳng có gì đáng nói. Đáng nói ở đây chính là phép lạ sảy ra mà không thèm báo trước. Khiến cho mọi thứ đột nhiên vượt khỏi sự hiểu biết và tưởng tượng của một đứa trẻ gần tạm biệt tuổi thứ sáu.

Ngay thời điểm miệng vết thương vẫn còn đỏ ửng và rươm rướm máu, Diệu Văn xoắn xuýt ngồi xổm xuống cạnh cầu tuột, mắt ướt long lanh nhưng vẫn ngoan ngoãn tự giác chu môi thổi thổi bụi cát như mẹ vẫn hay làm. Nhưng kì thực là, chẳng có cơn đau rát nào ập tới như mỗi lần té ngã, mà đổi lại là cảm giác thảng thốt khi bất ngờ thấy nơi vết thương lại mọc ra một búp hoa màu vàng non.

Thằng bé ngốc xít và dại khờ vẫn còn ngồi thu lu ở đó mang cả lòng hiếu kỳ trỗi dậy, lén đưa một ngón tay chạm vào búp hoa nhỏ xíu vẫn không ngừng vươn lên.

Rồi cứ thế, hệt như có li ti ánh vàng lấp lánh bay ra khắp xung quanh, cái bông bừng nở như thức giấc sau cái chạm trẻ con, chuyển mình thành nhành hoa sao nhái vàng cao gầy mảnh mai.

Diệu Văn thay vì khóc ré lên sợ hãi, thằng bé lại khoái chí bật cười rất to. Suốt mấy phút liền giữa sân chơi không một bóng người và nó vẫn ngồi ôm đầu gối ngắm nghía như mê mẩn.

Thế rồi cái búp thứ hai, thứ ba tiếp tục trồi lên. Một quá trình tương tự được lặp lại. Cánh hoa lại bung nở và lấp lánh ánh vàng bay loạn xạ trước đôi mắt to tròn, tiếng cười giòn non trẻ lại vang vọng khắp sân chơi.

Mãi cho đến khi một bàn tay trắng nõn chìa đến trước mặt thằng bé, trong lòng bàn tay bụ bẫm ấy lại còn có nhã ý để sẵn một chiếc urgo hình con gà màu trắng sữa. 

Lúc ấy, Diệu Văn mới thôi không ôm lấy đầu gối đầy ắp hoa của mình.

Để rồi vài giây sau, một phép màu kì lạ khác tiếp tục sảy ra. Ngay sau khi đứa trẻ kia tự tay dán urgo vào vết xước, bỗng nhiên mấy búp hoa nhỏ xíu không thèm chen lấn trồi lên nữa. Chỉ còn lại những cánh hoa đã nở, vô tư lung lay giữa gió trời thoáng qua, được giữ chặt bằng chiếc urgo hình con gà vô cùng đáng yêu trên đầu gối hồng hồng.

Thế nhưng lúc ấy Diệu Văn không thèm để ý đến vườn hoa nhỏ trên chân mình nữa.

Cũng  bỏ quên cảm giác lạ lùng đối với đứa trẻ kia.

Bởi vì than ôi, chính đứa trẻ đó đang nở một nụ cười rất tươi... và vô cùng xinh đẹp.

.
.

2. Hoa Sử Quân tử và giọt sương.

Tống Á Hiên từ sớm đã biết về điều kì diệu này, thậm chí còn cho rằng bản thân mình rất có thể là một thần hoa.

Bởi vì mẹ của em cũng là một nữ thần cúc họa mi xinh đẹp. Và điều kì diệu ấy còn hiện hữu xuyên suốt trong hệ thống gia phả họ ngoại của em.

[TNT-Tam đại CP] Vài điều ngẫu nhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ