Khi Tỏa Tỏa bế Tiểu Tỏa ngồi vào xe đã trông thấy Diệp Cẩn Ngôn ngồi sẵn bên cạnh, rất nhanh sau đó ông đã trông thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, ông vội rút trong túi chiếc khăn đưa cho cô:
- Làm sao vậy? Là Tạ Hoành Tổ sao?
Tỏa Tỏa chỉ im lặng mím môi không trả lời khiến ông vô cùng sốt ruột, ông định xoay người mở cửa xe bước xuống thì Tỏa Tỏa đã nhanh tay kéo lấy tay áo ông rồi lắc lắc đầu, Diệp Cẩn Ngôn biết ý, sau đó ra hiệu cho tài xế Lâm đánh lái. Tạ Hoành Tổ cũng kịp nhìn thấy chiếc BMW quen thuộc đang lướt qua mình, hai tay anh run rẩy rồi nắm thành đấm. Một cảm giác hụt hẫng và mất mát dâng trào trong lòng anh, anh có cảm giác như mình đang rơi xuống một vực sâu vô hạn vậy, cả thể chất và tinh hần dường như bị ai đó rút cạn. Anh thẫn thờ ngồi phịch xuống một chiếc băng ghế gần đó, đối với anh mọi chuyện có lẽ đã kết thúc rồi, anh mãi mãi cũng không thể thắng được người đàn ông đó. Bốn năm trước, anh biết rõ người trong lòng Tỏa Tỏa là ai nhưng anh vẫn cố chấp, không chịu khuất phục, anh luôn tin rằng chân tình của mình một ngày nào đó sẽ khiến cô cảm động. Cuối cùng, sau khi Tỏa Tỏa đồng ý lấy mình, anh những tưởng tấm chân tình của mình sẽ được đền đáp. Thế nhưng, mặc dù đã kết hôn nhưng lúc nào anh cũng phập phồng lo sợ, sợ một ngày người đàn ông đó sẽ mặc kệ tất cả ràng buộc, nghe theo trái tim mình mà chạy đến mang Tỏa Tỏa đi. Anh luôn sống trong nỗi lo sợ và bất an như thế, thế rồi bao nhiêu biến cố đã xảy ra khiến anh trưởng thành hơn nhiều, cũng trở thành một người đàn ông có khả năng gánh vác. Lúc này anh đã đủ tự tin và dũng khí để lần nữa đứng trước mặt Tỏa Tỏa, thế nhưng ông ấy lại xuất hiện. Thật ra mà nói, Diệp Cẩn Ngôn chính là ân nhân của anh, của cả nhà họ Tạ, nếu không có ông ấy, anh không biết hiện giờ công ty nhà anh sẽ ra sao, thế nhưng ông lại cướp mất người phụ nữ anh yêu, hiện tại, anh không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với ông.
Ở trên xe, cả hai người đều im lặng, Tiểu Tỏa đang gục đầu ngủ say trên người Tỏa Tỏa, vì giữ một tư thế khá lâu nên hai tay cô mỏi nhừ, cô xoay người định đổi tư thế nhưng lại sợ làm Tiểu Tỏa thức giấc nên động tác vô cùng khó khăn, Diệp Cẩn Ngôn trông thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy Tiểu Tỏa đang ngủ say:
- Để anh.
Nói rồi ông bế cô bé đang ngủ say vào lòng, Tỏa Tỏa cảm kích mỉm cười nhìn ông, Diệp Cẩn Ngôn vuốt vuốt chiếc má bánh bao của cô bé rồi quay sang cô mỉm cười:
- Con bé đáng yêu quá!
Tỏa Tỏa cũng đưa tay xoa xoa đầu cô bé, bầu không khí hòa hợp giữa ba người bất giác khiến tiểu Lâm đang ngồi phía trước cũng mỉm cười trong vô thức. Đã lâu rồi anh mới trông thấy Diệp Tổng của mình vui vẻ như vậy, anh thầm nghĩ "cây thiên tuế" vạn năm đó cuối cùng cũng nở hoa rồi. Chiếc xe dừng lại dưới một tòa nhà, Diệp Cẩn Ngôn bế Tiểu Tỏa đang ngủ say, đầu cô bé gục trên vai ông, Tỏa Tỏa đi bên cạnh, ánh đèn vàng chiếu vào bọn họ mang lại một cảm giác ấm áp nhưng cũng rất dung dị, bình yên. Ông đặt Tiểu Tỏa xuống giường rồi nhẹ ngàng đắp chăn cho cô bé, đoạn quay lại thì trông thấy Tỏa Tỏa đang đứng tựa vào cửa, quan sát ông tự bao giờ. Ông bước đến gần, đưa tay nắm lấy bàn tay cô:
BẠN ĐANG ĐỌC
Năm tháng tươi đẹp
FanficGặp được em là năm tháng tươi đẹp nhất của tôi, còn năm tháng tươi đẹp của em vẫn còn ở phía trước. Em là đóa hồng rực rỡ, diễm lệ không thiếu ong bướm vây quanh, còn tôi giống như mái hiên, thỉnh thoảng giúp em che mưa tránh bão. Hoa hồng cũng chẳn...