Ba năm sau,...
Diệp Cẩn Ngôn đưa tay lên lau vội tầng mồ hôi trên trán, gương mặt ông đỏ bừng vì nóng, ông nói với ra ngoài:
- Sắp xong rồi, đợi một chút, Tiểu Thiên à, ngoan nào!
Mặc dù ông không rõ đứa trẻ có hiểu những lời ông đang nói hay không, nhưng vì để đứa bé yên tâm rằng ông luôn ở bên cạnh nên ông chỉ đành không ngừng nói chuyện:
- Có phải con đói bụng rồi không, cố gắng chờ một chút nữa nhé
Ông nhanh tay múc từng muỗng vào bát rồi hớt hải bước ra ngoài, ông mặc một bộ pijama tối màu, bên ngoài lại khoác lên một chiếc tạp dề, không nói, có lẽ cũng không ai nhận ra ông là chủ tịch của Tập đoàn Thiên Ngôn. Đứa bé không những không khóc mà còn đang chăm chú vào món đồ chơi trong tay, khi trông thấy ông bước ra thì đứa bé ngẩng đầu lên rồi nhoẻn miệng cười:
- Ba ba!
- Eyy, ngoan!
Nói rồi ông ngồi xuống bên cạnh bón cho Tiểu Thiên, được một lúc, bên ngoài lại có tiếng chuông cửa, ông đặt bát xuống rồi bước ra
- Tới ngay!
Vừa nhìn thấy người trước mặt, bất giác ông lại thở dài:
- Cậu lại đến nữa à!
Phạm Kim Cương hùng hổ bước vào cửa, sắc mặt mười phần không tốt, nhưng vừa trông thấy đứa bé mỉm cười với mình thì tâm trạng của anh cũng đỡ hơn rất nhiều. Trông thấy vẻ mặt khó coi của anh, Diệp Cẩn Ngôn bất lực lên tiếng:
- Sao? Lại xảy ra chuyện gì?
Phạm Kim Cương ủy khuất nhìn ông:
- Anh Diệp, tôi muốn từ chức, tôi... tôi thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi
Diệp Cẩn Ngôn vừa đút cho Tiểu Thiên vừa lơ đãng hỏi anh:
- Cậu và Đường Hân lại xảy ra chuyện gì?
Phạm Kim Cương nhăn mày, phồng má, trông như quả bóng căng cứng đang muốn nổ tung:
- Anh cũng thật là, anh muốn nghỉ hưu cũng thôi đi, cũng không cần tìm đại một người thay thế giống như Đường Hân chứ, lúc trước, lúc trước chẳng phải cô ta đã phản bội chúng ta đi theo Dương Kha sao. Bây giờ, bây giờ anh lại gọi cô ta về, còn cho cô ta làm Tổng giám đốc, cô ta ngang ngược như vậy, cứ nhất nhất làm theo ý mình, thật là khiến người ta, người ta ...tức chết mà.
Trông thấy bộ dáng đỏ mặt tía tai của Phạm Kim Cương, Diệp Cẩn Ngôn không khỏi muốn bật cười, ông xoay sang vỗ vỗ vai anh:
- Tiểu Phạm, cậu theo tôi bao nhiêu năm, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi tùy tiện chọn người thay thế mình sao. Đồng ý là lớp người trẻ như Vĩnh Chính, Nam Tôn, bọn họ thật sự rất tài năng, nhưng mà có lẽ vẫn còn thiếu một chút kinh nghiệm, có lẽ trách nhiệm nặng nề như vậy, bọn họ không đảm đương nổi. Người phù hợp nhất lúc này, có lẽ chỉ có cô ấy
Phạm Kim Cương nhìn anh, không phục:
- Nếu Vĩnh Chính, Nam Tôn không được, vậy còn Đới Thiến thì sao? Sao anh không nghĩ tới cô ấy? Năm xưa, anh đã chọn Đường Hân mà từ bỏ cô ấy một lần, lần này anh lại tiếp tục như vậy, không nghĩ sẽ khiến cô ấy lại đau lòng sao?
![](https://img.wattpad.com/cover/338690588-288-k945593.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Năm tháng tươi đẹp
Fiksi PenggemarGặp được em là năm tháng tươi đẹp nhất của tôi, còn năm tháng tươi đẹp của em vẫn còn ở phía trước. Em là đóa hồng rực rỡ, diễm lệ không thiếu ong bướm vây quanh, còn tôi giống như mái hiên, thỉnh thoảng giúp em che mưa tránh bão. Hoa hồng cũng chẳn...