C. 20 Liệu chúng ta có còn bên nhau?

95 2 0
                                    

- Em muốn về nhà mình hay là trở lại nhà Nam Tôn bọn họ?

Diệp Cẩn Ngôn vừa cài dây an toàn vừa quay sang nhìn cô, Tỏa Tỏa suy nghĩ một chút liền nói:

- Ở đây cũng gần nhà em, em muốn lên lấy ít đồ rồi mới sang đón Tiểu Tỏa

- Được rồi!

Nói rồi ông nổ máy rời đi, khi chiếc xe đã dừng trước tòa nhà cô, Tỏa Tỏa định bước khỏi xe thì nghe tiếng ông ho nhẹ, cô quay vào khẽ nói:

- Hay là anh lên nhà, để em pha ít nước gừng cho anh nhé!

Diệp Cẩn Ngôn định từ chối thì lại trông thấy đôi mắt long lanh của cô, nên đành e dè bước theo. Khi vừa vào đến nhà Tỏa Tỏa vội vàng dọn dẹn đống sách báo đang vương vãi trên sofa, gương mặt ngượng ngùng:

- Thật ngại quá, lúc nãy vội quá nên em vẫn chưa dọn dẹp, a, mời ngồi

Diệp Cẩn Ngôn trông thấy dáng vẻ lúng túng của cô thì bật cười:

- Không, không sao đâu! 

Ông lại ho khan vài tiếng, Tỏa Tỏa vội vàng đi vào bếp:

- Anh đợi một chút nhé!

Diệp Cẩn Ngôn ngồi trên sofa trông thấy dáng vẻ tất bật của cô trong bếp thì mỉm cười ngọt ngào, ông với tay lấy một quyển tạp chí trên bàn, không biết là dạo này Tỏa Tỏa đang nghiên cứu gì mà lại có nhiều tài liệu như vậy. Ông lật mở quyển tạp chí khiến trúc, có lẽ nó đã được xuất bản từ rất lâu về trước, ông kinh ngạc khi nhìn số hiệu bên ngoài (6/6/2006), mày ông hơi nhíu lại, lại lật mở thêm vài trang, đôi mày ông đột nhiên giãn ra, khóe miệng cũng bất chợt cong lên, trước mặt ông là một trang tạp chí đã được đánh dấu cẩn thận, trong ảnh là kiến trúc sự đã đoạt giải Priker năm đó, không ai khác đó chính là ông - Diệp Cẩn Ngôn. Ông lại lật mở thêm vài quyển sách trên bàn, ông tỉ mỉ cầm từng quyển lên thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy tất cả đều là sách của giáo sư Diệp Thư Minh-  nguyên hiệu trưởng trường Đại Học Kiến Trúc Bắc Kinh, là một trong những giáo sư đầu ngành, có thể coi là cây đại thụ của giới kiến trúc. Tỏa Tỏa trông thấy ông đang xem mấy quyển sách trên bàn của mình thì vô cùng ngại ngùng, xen lẫn bối rối:

- À, em chỉ là xem sách tinh tinh thôi!

Nói rồi cô đặt ly nước gừng xuống bàn, rồi nhanh tay thu dọn đống sách vở đó, Diệp Cẩn Ngôn hắng giọng nghiêm túc:

- Chu Tỏa Tỏa, em thật to gan, dám nói sách của cha anh là sách linh tinh sao? May cho em là ông ấy đã không còn, nếu không thì...

Nói rồi ông nhoài người sang gõ vào trán cô

- A, không phải, em không có ý đó...

Diệp Cẩn Ngôn kéo cô ngồi xuống bên cạnh, tò mò:

- Tên ngốc này, em đang có âm mưu gì đây hả, hết xem tạp chí rồi lại đọc sách?

Đột ngột cô ngẩng mặt nhìn ông, nghiêm túc nói:

- Em muốn hiểu hơn về anh?

- Hả? Sao cơ?

- Em muốn tìm hiểu kĩ hơn về anh, em muốn biết thực ra Diệp Cẩn Ngôn là một người như thế nào?

Năm tháng tươi đẹpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ