Buổi chiều sau khi đến giờ tan tầm, Lý Thạc Mẫn nhanh chóng trở về nhà mà không nhận bất cứ lời mời nào của ai. Hắn ghé trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ, quần áo, giày dép, mũ nón, điện thoại, sách dạy nấu ăn, tiểu thuyết và cả mấy món ăn vặt cùng nước ngọt nữa.
Tuy Toàn Viên Hữu rất ngạc nhiên trước những thứ mà Lý Thạc Mẫn mua, nhưng với tư cách là một người trợ lý nghiêm túc trong công việc, cậu không hỏi gì cả.
Lý Thạc Mẫn về đến nhà thì mang mấy món đồ lên đưa cho Hồng Trí Tú. Y đang ngồi ở phòng khách xem TV, thấy vậy liền nhìn sang và hỏi: “Cậu mua gì vậy? Dụng cụ lau dọn nhà hả?”
“Cho anh.” Lý Thạc Mẫn chỉ nói như vậy, hắn chờ Hồng Trí Tú mở mấy túi đồ ra.
Hồng Trí Tú không hiểu Lý Thạc Mẫn nói cho mình là cho cái gì, nhưng vẫn mở ra xem thử. Y vô cùng ngạc nhiên trước một đống quần áo dành cho nam, từ quần jeans, áo thun, áo vest đi dự lễ cho đến đồ ngủ, đều có hết. Đã vậy còn có sách dạy nấu ăn và mấy quyển tiểu thuyết dày cộm, y ngạc nhiên nhìn Lý Thạc Mẫn.
“Anh thích chứ?” Lý Thạc Mẫn hỏi khi thấy biểu cảm của Hồng Trí Tú.
“Cậu…cậu mua cho tôi ư?” Hồng Trí Tú bị bất ngờ.
“Phải, cái nào anh cần thì giữ lại xài, còn không thì cho vào sọt rác cũng được. Thiếu tôi sẽ mua thêm.” Lý Thạc Mẫn khá hài lòng trước biểu cảm của Hồng Trí Tú, dù sao thì khi người khác thích đồ mình tặng ai cũng sẽ rất vui.
“Nhưng tự nhiên sao lại mua đồ cho tôi?” Hồng Trí Tú cầm mấy bộ quần áo nam trên tay, trong lòng vui vô cùng.
“Thì tôi thấy anh cần nó. Tôi đói rồi, đi ăn cơm.” Lý Thạc Mẫn ngại ngùng vội kiếm cớ đi khỏi chỗ đó và xuống phòng ăn.
Hồng Trí Tú mỉm cười nhìn mấy túi đồ, trong lòng đột nhiên cực kỳ vui vẻ. Vô duyên vô cớ mà Lý Thạc Mẫn thay đổi 180° như vậy khiến y có phần ngạc nhiên, nhưng thay đổi tốt đến thế thì là chuyện đáng vui mừng rồi. Tuy là Lý Thạc Mẫn không nói ra, nhưng Hồng Trí Tú tự hiểu là hắn cũng đã không cần y làm thế thân nữa rồi. Được trở lại làm chính mình thật tốt.
Tiểu Hàn vẫn rất ngại khi gặp Hồng Trí Tú, dù cho y cũng không có trách cứ chuyện cũ, nhưng khi thấy y tiến lại bàn ăn, Tiểu Hàn lập tức bỏ chạy vào phòng.
Ăn cơm xong, Lý Thạc Mẫn không lên phòng làm việc như mọi khi, hắn tắm rồi thì xuống phòng khách ngồi cạnh Hồng Trí Tú. Lúc này y đã thay đồ ngủ mới ra, ngồi xem sách dạy nấu ăn. Y xem chăm chú đến nỗi Lý Thạc Mẫn ngồi cạnh mà cũng không phát hiện, khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên. Ngồi một lúc, Lý Thạc Mẫn mới nói:
“Anh thích nấu ăn lắm sao?”
Hồng Trí Tú tim hơi yếu, hôm vừa rồi Lý Thạc Mẫn chỉ hơi chồm người qua cũng khiến y hoảng sợ đến té ngã xuống giường, vì vậy hôm nay đột nhiên nghe hắn nói vậy liền giật mình đánh rơi quyển sách.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] [Chuyển ver] [Trọng Sinh - Thế Thân] [MỞ RA KẾT THÚC] [SEOKSOO]
FanfictionHồng Trí Tú lau nước mắt, cười khẩy trước mặt Lý Thạc Mẫn. "Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rõ, một khi đã làm thế thân thì mãi mãi cũng chỉ là cái bóng của người cũ. Tôi từng cho rằng, cô ấy đã qua đời thì tôi sẽ luôn luôn chiếm giữ được trái tim của c...