Chương 8

802 66 0
                                    

Minhyung cảm thấy bữa ăn trưa nay khiến cậu bội thu rồi. Thái độ của Minseokie thì không cần phải bàn cãi thêm nữa rồi. Sớm thôi, rồi cậu cũng sẽ đem được bé cún này về bên mình thôi. Chuyện cần xác nhận thì cũng đã xác nhận rồi, chắc là không cần phải tiếp tục để Heeyoung tiếp cận mình nữa. Nếu mà để Minseokie khó chịu thêm thì có lẽ cậu ấy sẽ đá văng mình ra chuồng gà mất.

Đến tận tối hôm ấy mà Minseok vẫn còn giận cậu. Suốt cả nửa ngày nay cậu ấy cứ im lặng đến đáng sợ. Dù cậu có cố gắng bắt chuyện, nhắn tin, gọi điện đến cỡ nào thì người kia vẫn không hồi đáp lại. Minhyung cứ thấp thỏm mãi. Đúng là chỉ có chơi ngu là giỏi mà. Nghĩ thấy không được rồi, cậu bước xuống giường, chạy qua phòng Minseok. Cậu gõ cửa ầm ầm thì Wooje cũng ra mở cửa.

"Minseokie đâu rồi Wooje?"

"Anh kiếm anh Minseok hả? Ảnh nằm trên giường kìa", Wooje chỉ ngón tay ra đằng sau

Cậu từ từ bước đến gọi: "Minseokie"

Cái người nằm trong chăn kín mít vẫn im lìm

"Tớ..tớ có điều muốn nói với cậu"

Minseok dứt khoát: "Còn tớ thì không!"

Minhyung liền năn nỉ: "Đi mà, tớ chỉ muốn giải thích với cậu chuyện hồi trưa thôi. Chẳng lẽ cậu vẫn không muốn nghe sao?"

Chăn được mở ra cái xoạch, Minseok quay sang: "Được, ra ngoài rồi nói"

Hai người đi ra hành lang rồi đến một góc khuất.

Minseok khoanh tay, dựa vào tường, nhìn thẳng vào Minhyung: "Nói".

Minhyung vội giải thích: "Là vầy nè. Hồi sáng Heeyoung nó tặng quà, tỏ tình với tớ. Nhưng mà tớ còn chưa kịp trả lời thì nó đã chạy về lớp rồi. Xong đến trưa thì nó đến rủ tớ đi ăn, tớ định bảo về việc từ chối bức thư kia mà loay hoay thế nào lại quên béng mất. Vốn định từ chối nên là tớ cũng đồng ý đi ăn chung coi như là an ủi con bé. Nhưng chỉ có hôm nay thôi, không có hôm nào khác nữa đâu. Với lại ngày mai tớ cũng sẽ đi từ chối bức thư kia luôn. Chuyện là vậy đó Minseokie à"

Minseok nửa tin nửa ngờ: "Chỉ có như thế thôi?"

"Đúng vậy, chỉ có như thế thôi. Nên là Minseokie à, đừng giận tớ nữa nhé"

Nghĩ mình đã hiểu lầm Minhyung, cậu cụp mắt, chột dạ nói: "Tớ có giận cậu đâu"

Lee Minhyung cười nham hiểm: "Ồ, vậy sao. Sao tớ thấy thái độ của cậu nửa ngày nay không giống như cậu nói lắm". Càng nói Minhyung càng ép sát hơn vào người đối diện, giọng nói cũng trầm hơn, Minhyung cúi xuống, ghé vào tai Minseok: "Cậu...ghen à? Không lẽ cậu thích tớ?"

Từ "thích" này đã đánh thẳng vào tim đen của Minseok khiến cậu giật nảy mình, ngước mắt lên nhìn. Lúc này, hai người đang gần nhau đến mức mà cậu có thể nghe được từng nhịp thở của người đối diện. Trống ngực cậu đập liên hồi đến mức Minseok sợ rằng tim cậu nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.

Minhyung đưa tay lên mặt cậu, nói nhỏ: "Sao mặt cậu lại đỏ thế này? Bộ tớ nói đúng rồi à?"

Minseok giờ mới kịp định thần lại rồi lắp bắp: "Kh-không...không phải"

GURIA | Tử Đằng Dưới Ánh Chiều TànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ