28

980 71 11
                                    

- Bác con mới tới!

Sáng sớm, Hakkai và anh em Kawata đã đến giúp Kisaki chuẩn bị mở cửa đón khách. Mitsuya thì chẳng thấy đâu, mãi đến khi có những vị khách đầu tiên, cậu mới vội vã xuất hiện:

- Xin lỗi bác, con quên đặt báo thức mất.

Kisaki không nhìn Mitsuya, tay vẫn thoăn thoắt làm đồ ăn cho khách, đáp:

- Không sao, mai nhớ đến sớm tí.

- Dạ.

Tuy không mắng nhưng giọng Kisaki đã có chút khó chịu, dù sao cũng là lần thứ hai đi muộn, Mitsuya chỉ biết nhanh cất túi xách rồi bắt tay vào công việc.

. . .

Tám giờ hơn, Kakuchou và Ran đã thức dậy nhưng chúng nó không đi súc miệng, hai thằng đực rựa lười biếng nằm trên giường hàn huyên tâm sự.

- Tao không biết là mày thích mặc sweater gấu đấy _ Kakuchou nói khi thấy chiếc sweater màu trắng được treo riêng trên tường, lại còn có con gấu dâu hồng lè.

Ran nghe thế cũng nhìn chiếc áo, anh cười hỏi:

- Đáng yêu không?

- Đáng yêu _ Kakuchou cũng công nhận, nhưng cái đáng yêu này hợp với omega hơn, như Rindou chẳng hạn.

Rồi chỉ nghe Ran đáp với giọng ôn nhu lắm:

- Bạn tao tặng đấy.

Kakuchou vừa nghe liền cảm thấy lạ, quay sang nhìn bạn mình. Hai tai Ran dường như đang đỏ lên cùng với nụ cười nhu mì. Và cả ánh mắt dịu dàng kia nữa.

Hmm, Kakuchou nghĩ rằng mình biết loại bạn nào đã tặng rồi.

- Mọi thứ nhanh thật nhỉ? _ Kakuchou nhìn lên trần nhà, nói.

Hắn nhớ đến mối tình đầu của mình, xinh đẹp, trong trẻo. Cách hắn nhìn người đó cũng giống như cách mà Ran đã nhìn chiếc áo kia.

Nhưng đó là chuyện của rất lâu trước đây, tình yêu đó đã luôn đong đầy, nhưng người kia thì chưa từng đoái hoài.

- Ừ. Thật nhớ lúc chúng ta cùng trốn học rồi lân la khắp nơi nhỉ? Tao, mày... và cả Kanji nữa.

- ...

Kakuchou nhìn Ran. Dường như sau tất cả, Ran chỉ nhớ đến một quá khứ khi anh đã là một alpha. Không một lần nhớ đến một người đã từng thích anh điên cuồng đến thế nào.

- ... Ừ.

Ran ngoác mồm ra ngáp. Đêm qua chỉ uống vỏn vẹn hai lon bia mà giờ anh vẫn còn rất mệt, nhưng nếu ngủ thêm thì anh sẽ không thể gặp Mitsuya. Chiều em ấy có tiết học nên sẽ không làm ca chiều, Ran chỉ có cơ hội vào buổi sáng thôi.

Chẳng biết từ lúc nào mà mỗi ngày nếu không gặp được Mitsuya anh lại thấy vô cùng trống vắng.

- Thôi, dậy đi mày.

Ran ngồi dậy vươn vai. Kakuchou chỉ nằm đó nhìn vẻ lười nhác của Ran, thầm nghĩ so với những năm cấp ba, Ran vẫn không thay đổi gì nhiều.

Reeng Reeng. Đồng hồ báo thức vang lên trên đầu giường, Ran không nghĩ nhiều mà vươn người đến tắt. Vô tình khiến cơ thể anh  ở ngay trên Kakuchou.

Dưới Ánh Trăng TànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ