Dù đã gọi chục cuộc cho Laville nhưng vẫn không thấy cậu bắt máy nên Bonnie quyết định bắt taxi để đi về nhà. Đang đi được nửa đường, bỗng Bonnie nhận được một cuộc gọi. Người gọi là Laville. Thấy vậy Bonnie liền vui vẻ bắt máy, nhưng sau đó mặt cô tái nhợt đi vì những gì nghe được trong điện thoại.
Bonnie vội vàng yêu cầu tài xế quay lại đầu xe đi đến bệnh viện Alex. Khi đến nơi, Bonnie luống cuống trả tiền xe cho tài xế sau đó chạy một mạch vào bên trong. Mặc dù đang đi giày cao gót nhưng Bonnie vẫn không quan tâm, cô vội vàng chạy đến chỗ Alex, Bonnie chạy nhanh đến nỗi trẹo cả chân, mắt cá chân cô sưng phù tím tái nhưng Bonnie vẫn mặc kệ.
Sau khi đến chỗ Alex, anh liền dẫn Bonnie đi chỗ khác. Bonnie cố lết chân đau để bắt kịp tiến độ của Alex, trong lòng Alex lúc này đang rất rối nên anh không để ý đến dáng vẻ đang đi khập khiễng của Bonnie.
Càng gần đến nơi cần đến, Bonnie càng cảm thấy bất an. Tim cô đập thình thịch, đau nhói, chân Bonnie nặng trĩu như đeo cả tấn đá khiến mỗi bước chân của cô càng khó khăn. Bonnie cứ lết như thế, từng bước từng bước, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nằm phía sau tít bệnh viện.
Là nhà xác.
Bonnie như không tin vào mắt mình, cô trợn tròn mắt, bám lấy cánh tay Alex để trách anh :
" Không phải lúc nãy anh nói anh tôi chỉ đang nằm viện thôi sao, tại sao lại dẫn tôi đến đây. Hình như anh bị nhầm rồi, mau đưa tôi quay lại phòng bệnh anh tôi đang nằm."
Lúc này Alex mới chú ý đến cái chân đau của Bonnie, anh đỡ người cô để cô đứng vững hơn, rồi nói bằng giọng buồn rầu :
" Tôi không dẫn cô vào nhầm. Cô mau vào đi, Laville đang đợi cô ở bên trong."
Bonnie nghe đến đây như chết lặng. Đầu óc cô rối mù, Alex đỡ cô đi vào bên trong. Bonnie bước từng bước chân nặng trĩu, dường như cô không còn để tâm đến cái chân đau nữa. Trước mắt cô là một thi thể đang được bao phủ bởi vải trắng. Bonnie đứng cạnh cái xác, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm đó không phải là Laville. Trái tim cô đau nhói, Bonnie cầm một góc vải, tay run rẩy kéo từ từ tấm vải đó xuống để xác nhận người thân.
Sau khi kéo hết khuôn mặt, Bonnie mất hết sức lực mà ngồi thụp xuống đất. Là Laville. Đúng thật là Laville rồi. Gương mặt Laville gầy gò, môi khô khốc hết cả. Mặt cậu trắng bệch, gương mặt hoàn toàn không còn sự sống. Vẻ mặt Laville thể hiện rõ sự đau đớn tột cùng, ngay cả đến lúc chết.
Bonnie như không tin vào mắt mình, cô nắm lấy cánh tay lạnh như băng của Laville mà lay rồi bằng giọng nói run rẩy :
" Anh...anh à...em đã hứa là đợi em trở về...em sẽ dẫn anh đi chơi cơ mà...anh đã hứa là sẽ chờ em về cơ mà. Anh ơi...em không tin đâu, anh dậy rồi đi về với em nhé. Bây giờ anh ngồi dậy rồi em dẫn anh ra khỏi nơi này nhé. Được không anh ?"
Nhưng đáp lại Bonnie là không gian vắng lặng đến rợn người.
Bonnie khóc nấc lên thành tiếng, cô áp bàn tay lạnh lẽo của Laville lên mặt mình để sưởi ấm tay cậu :
" Em không tin là anh đã chết đâu, anh mà cứ trêu em như này là em giận anh thật đấy. Anh đừng trêu em nữa, mau dậy đi mà anh, mau xoa mặt em như cách anh vẫn làm đi mà anh. Ngày trước anh bấu má em, em không thích điều đó nên luôn tức giận với anh. Giờ anh cứ bấu má em thoải mái, em không giận nữa đâu, cũng không thái độ với anh nữa. Anh mau tỉnh dậy đi, anh nhé."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Zata x Laville] Mơ .
General FictionNăm 18 tuổi - tuổi đẹp nhất của đời người vậy mà Laville lại bị dồn vào chỗ chết. Tuyệt vọng. Đau đớn. Bất lực. Cậu chưa muốn chết, nhưng cuộc đời lại dồn cậu vào chỗ chết. Chính vì vậy khi có người vươn tay ra cứu mình, Laville đã nắm chặt lấy nó n...